Chúc các bạn một ngày vui vẻ và hạnh phúc.

    Blog Radio 235: Yêu trên từng ngón tay!


    Lá thư trong tuần: Có khi nào bạn cảm thấy…

    Có khi nào bạn cảm thấy cuộc sống chỉ toàn ngõ cụt

    Khi tình yêu bay đi mất

    Khi sự nghiệp tiêu tan

    Khi bạn cảm thấy mình bị bỏ rơi

    Khi bạn thấy mọi người không tin tưởng bạn

    Đã bao giờ bạn muốn từ bỏ cuộc sống

    Vì bạn chỉ thấy nó toàn đắng cay

    Vì nó tẻ nhạt với những chuỗi ngày sắp đặt

    Vì bạn muốn chạy trốn áp lực

    Vì bạn muốn quên…

    Đã bao giờ bạn khóc

    Giữa những vấp ngã của đường đời

    Giữa con đường trải dài trong cô độc

    Giữa những nỗi đau về thể xác và tâm hồn

    Giữa thành công…

    Bạn và tôi, trái tim vốn dĩ không phải là sắt đá, không ai có thể là thiên tài trong việc giấu cảm xúc của mình nên dù bạn có là một diễn viên xuất sắc thì sự nhạy cảm của những người yêu thương bạn vẫn có thể nhận ra…

    Phía sau nụ cười là khoảng trống

    Phía sau ánh sáng là vất vả lo toan

    Phía sau vẻ ngoài mạnh mẽ, là đôi môi mím chặt để không bật khóc

    Phía sau sự liều lĩnh và chai lỳ là một tâm hồn nhạy cảm

    Cuộc sống vỗn dĩ chẳng là màu hồng như con người mơ ước, cũng chẳng toàn màu đen như hiện tại của bạn bây giờ. Người nghệ sỹ vẽ ra bức tranh đó chẳng phải là một thiên tài nên bức tranh của ông ta sẽ mãi chẳng là kiệt tác. Thế nên bạn đừng cầu mong sự hoàn hảo. Bạn không phải là người vẽ ra, nhưng là người nhìn nhận nên nó đẹp hay không tùy vào cách bạn cảm nhận mà thôi.

    Ngày hôm nay, bạn nhìn nó với toàn gam tối và bạn thấy tâm trạng mình chán nản. Đừng vội cho rằng đó là ngõ cụt. Hãy nhắm mắt lại và nghỉ ngơi đi. Ngày mai, khi bình minh đến, mặt trời sẽ mang cho bạn những tia nắng. Sự ảm đạp sẽ thay thế bằng gam màu tươi sáng, sống động. Bạn sẽ được nếm hạnh phúc ngọt ngào. Vì vậy đừng vội buông tay khi bạn còn chưa biết ngày mai bởi vì, nếu mai là ngày tận thế, hôm này bạn vẫn còn một ngày để sống nên bạn hãy sống sao cho sau này có nhắm mắt xuôi tay cũng không hề ân hận.

    Trên trận chiến mang tên cuộc đời, có những lúc bạn ở đỉnh cao của danh vọng. Khi đó, xin hãy nhớ đã có thời mình như một tên lính quèn, lê lết thân xác đầy vết thương đi trong đoàn quân bại trận. Và khi bạn giống như cái xác không hồn vì buồn đau, vì mệt mỏi, chẳng còn thiết tha gì cuộc sống. Xin hãy nhớ những phút giây hạnh phúc, những kỷ niệm… để nó có thể làm dịu cái đầu đang nóng của bạn, để bạn có thêm nghị lực để đừng lên.

    Đừng buồn khi ai đó bỏ rơi bạn vì đó chẳng phải là người yêu quý bạn thật lòng.

    Đừng buồn khi bạn bị đuổi việc vì đó là một cơ hội để bạn tìm một công việc tốt hơn.

    Đừng buồn khi nỗ lực của bạn không được đền đáp vì khi bạn cố gắng,bạn đã cho mình biết rằng không có gì là không thể.

    Nhưng mọi lời khuyên đều chỉ là lý thuyết, nếu không có sự cộng tác nhiệt tình của bạn. Tạo hóa sinh ra con người nhưng không thể điều khiển trí tuệ, ý nghĩ và đặc biệt là tình cảm nên hãy sống thật với con người mình bạn nhé.

    Đừng sợ bất cứ điều gì, vì bên cạnh bạn luôn có những bờ vai để bạn dựa vào những lúc chông chênh…

    Hãy mở to đôi mắt và nhìn vào thực tại
    Mở rộng vòng tay để đón nhận yêu thương
    Im lặng, lắng nghe và chờ đợi
    Rồi bạn sẽ nhận ra cuộc đời này đáng để quý trọng,yêu thương
    Hãy thay đổi để lớn lên bạn nhé!

    Gửi từ email Tròn Vo


    Truyện ngắn: "Yêu"... trên từng ngón tay

    Người ta vẫn bảo nếu hai người đã yêu nhau thật sự thì bất kỳ hành vi thân thiết nào cũng đều có thể hiểu là họ đang làm tình. Tôi không tin điều đó vì nghe nó mang tính trừu tượng sến, bởi tôi đã từng trải qua và cũng đã từng chia tay, chỉ đơn giản là vậy thôi!

    Và  rồi cho đến một lần tôi tình cờ vào viện thăm một người bạn thân vừa cắt bỏ khối u trong người ra. Trong khuôn viên bệnh viện của một buổi cuối chiều trong lành và nó yên tĩnh đến mức người ta vẫn có thể nghe được tiếng tách mình của chiếc lá vàng trên cây đang nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.

    - Nó nhẹ nhàng rơi và nằm yên mình xuống mặt đất, rồi vài ngày sau sẽ phân hủy, thấm vào đất để làm nguồn dinh dưỡng cho cây sản sinh ra những chiếc lá non khác.

    Bạn tôi nói vậy và tôi phì cười bảo:-May mà  mày mới chỉ bị khối u lành trong người, chứ dại mồm mày mà bị ung thư gì  gì đó hoặc khối u ác tính chắc còn triết gia nữa.

    Bạn tôi cũng bật cười trước câu đùa của tôi nhưng trong ánh mắt bạn tôi bỗng ánh lên những tia đợm buồn, cái buồn mênh mông và đang xót thương những con người cùng nằm ở đây.

    - Có lẽ cuộc sống khi mình rơi vào những thử thách như vậy thì mới thấy những gì trước đây mình đang có nó quý giá đến mức nào. Nhất là sức khỏe của chính mình. Đó, mày thử nhìn đôi trai gái đang ngồi hàng ghế đá đối diện kia xem.

    Tôi ngước nhìn theo hướng tay bạn chỉ về phía đối diện. Trước mắt tôi đôi trai gái họ đang ngồi trên ghế đá, cô gái gục đầu lên vai chàng trai. Nét mặt cô gái trắng nhợt nhạt  mệt mỏi tuy nhiên, đó lại làm một khuôn mặt đẹp và phúc hậu đến lạ thường! Họ dựa vào vai nhau, không nói một câu nào và tôi để ý đôi bàn tay họ đang lòng vào nhau. Bàn tay thô ráp của chàng trai lòng vào bàn tay gầy guộc nhỏ nhắn của cô gái.


    Bạn tôi khẽ thì thầm vào tai tôi: -Họ đang làm tình đó mày ạ!

    Tôi trợn mắt hỏi lại: -Mày đùa hay nhỉ?

    - Tao đâu đùa mày! Chiều nào sau giờ làm chàng trai đó cũng đến thăm cô gái, chiều nào họ cũng ngồi ở cái ghế đá đó, dựa vào nhau và hai bàn tay họ đan chặt vào nhau, không một lời trò chuyện. Hai bàn tay cứ xiết chặt để cảm nhận hết sự yêu thương về tinh thần và hơi ấm về xác thịt. Nếu đã yêu nhau thật sự thì không nhất thiết phải lên giường với nhau mới gọi là làm tình được.

    Tôi vẫn ngồi quan sát đôi trai gái đối diện kia và quả thật họ vẫn không hề nói với nhau một lời nào. Cô gái vẫn điềm tĩnh dựa vào vai chàng trai, nét mặt mãn nguyện, đôi bàn tay họ vẫn xiết chặt vào nhau! Còn khuôn mặt chàng trai là những nết nhăn mệt mỏi, sự khổ đau bất lực khi nhìn sự sống của người mình yêu đang dần biết mất. Và bên tai tôi vang vẳng giọng kể của bạn mình.

    - Họ yêu nhau ba năm về trước và đó là một tình yêu không lời khi họ phải dành thời gian cho sự nghiệp. Cả hai cùng nhau xây dựng công ty cho nó phát triển. Nghe nói cô gái đã ra sức làm việc cật lực để giúp chàng trai đó thực hiện giấc mơ mở một công ty chuyên cung cấp phần mềm để tạo ra sự gắn kết cho người Việt. Và khi sự thành công đến với họ, khi chàng trai đã trở thành doanh nhân trẻ thành đạt thì đó cũng là lúc cô gái ngã quỵ vì căn bệnh ung thu giai đoạn cuối.


    Tôi chìm đắm vào lời kể của bạn và đôi mắt vẫn cứ ngước nhìn hai bàn tay đang đan chặt vào nhau. Hai bàn tay mê mẫn lạc vào thế giới nào đó chăng? Cái thế giới thánh thiện mà ở đó tình yêu sâu đậm đến mức họ chỉ cần chạm nhẹ vào nhau, ngước mắt nhìn nhau, hay chỉ là một cái nắm tay cũng khiến cho họ có cảm giác mãn nguyện hạnh phúc, cũng khiến cho họ cảm nhận hết sự yêu thương nồng cháy, chứ không nhất thiết phải lên giường với nhau. Nếu đó là một tình yêu thật sự chân thành! Bạn tôi kéo tôi về với thực tại bằng câu hỏi:-Mày có biết vì sao họ lại nắm tay nhau như vậy mãi không?

    Tôi không nói gì mà chỉ lắc đầu, để  nghe bạn tôi kể tiếp.

    - Vì đơn giản ngày xưa họ yêu nhau nhưng cả hai đều không dám thổ lộ. Chàng trai yêu, nhưng mãi cắm đầu vào công việc, còn cô gái yêu nhưng bởi mặc cảm về thân phận và cũng không muốn tình yêu của mình làm cản trở mơ ước của chàng trai. Tình yêu song phương chân thành trong im lặng, khi họ chỉ dám trao cho nhau những ánh mắt trìu mến, những cái chạm nhẹ vào nhau và đặc biệt là những cái nắm tay dấu giếm trước mặt mọi người. Chỉ đơn giản là vậy đó mày ạ!

    Tôi khẽ buột miệng thì thầm như sợ phá  vỡ không khí tình yêu bình yên của đôi trai gái kia:-Uh chỉ đơn giản là vậy vì họ đã yêu nhau bằng trái tim, bằng tâm hồn luôn biết hy sinh cho người khác, chứ họ không yêu bằng dục vọng, bằng vẻ bề ngoài hào nhoáng. Có lẽ tao và mày là những kẻ thiếu diễm phúc như anh chàng kia mày ạ.

    Bước ra khỏi bệnh viện, chiếc xe tôi lao vào dòng người  đông nghịt trên con đường tấp nập xe cộ. Có  lẽ tâm hồn tôi vẫn còn để ở bệnh viện, nơi đôi trai gái kia vẫn còn bên nhau, nơi thời gian như chỉ muốn rơi nhỏ giọt khi sự sống của cô gái chỉ tính bằng mỗi giờ mà thôi. Một câu chuyện tình kết thúc không có hậu như những bộ phim truyền hình Hàn Quốc chiếu nhan nhản trên Tivi, nhưng tôi vẫn thấy anh chàng kia thật may mắn khi đơn giản anh ta đã có được một tình yêu dù không trọn vẹn, song tình yêu ấy mới đích thực là tình yêu khi họ làm tình trên từng ngón tay!

    Truyện ngắn của Trần Trà My


    Radio liên quan:

    Ý kiến bạn đọc [0]:

    Đăng nhận xét

Thông báo

Đóng

Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn nhấn vào đây để cùng chia sẻ bài viết với chúng tôi

To Top