Chúc các bạn một ngày vui vẻ và hạnh phúc.

    Blog Radio 239: Duyên phận… anh dành cho em


    • Lá thư trong tuần: Góc nhỏ cho anh
    • Truyện ngắn: Duyên phận… anh dành cho em
    1.  Ánh mắt cô dừng lại ở một gốc cây sưa cổ thụ, sắc xanh sao mà tươi tắn quá, những bông hoa trắng ngần đang rung rinh theo chiều gió, cô chợt rùng mình, anh đang ở đâu ?

    - Thức dậy đi em. Hãy thức dậy và đứng bên cửa sổ, em sẽ nhìn thấy anh đang cùng với bình minh đón chào em!

    - Trời! Anh đã về đấy ư? Sao anh nói 1 tuần nữa anh mới về.  Anh về từ lúc nào? Sao anh về mà không báo cho em biết trước?
    Cô chạy ào ra khung cửa sổ. Anh, với bộ quân phục màu xanh, chiếc ba lô sau lưng, tay đang cầm một giò phong lan, miệng anh cười rất tươi, anh vẫy tay chào cô. Mái tóc còn chưa kịp chải, cô chạy chân trần từ căn phòng trọ tầng 4 xuống với anh.

    Anh, người yêu của cô. Anh, niềm hạnh phúc lớn nhất cuộc đời cô. Anh là người đầu tiên cho cô biết thế nào là tình yêu, cho cô biết cảm giác nhớ nhung một người như thế nào. Anh là lính thông tin, anh công tác tận trên vùng biên giới phía Bắc. Cô luôn nghĩ một ngày nào đó thật bình yên, anh và cô sẽ được ở bên nhau, để bù đắp những xa xôi, những nhung nhớ bao tháng ngày qua.

    Cô muốn chạy thật nhanh, thật nhanh, để lao vào vòng tay ấm áp của anh, để được nức nở trên vai anh rằng cô đã nhớ anh nhiều như thế nào, và nói thật nhiều lần rằng em nhớ anh, em nhớ anh… nhiều lắm.
    Anh vẫn đợi cô như lúc nãy, anh dang rộng vòng tay và cô chạy đến. Chưa lúc nào cô cảm thấy mình hạnh phúc như thế.

    - Anh đây rồi, anh đây rồi, anh đã trở về bên em, sao anh đi lâu như vậy, anh có biết em nhớ anh nhiều thế nào không. Anh … quá đáng lắm…

    Nhưng cô chưa kịp nói hết thì anh đã tan biến đi đâu mất. Anh vừa ở trong vòng tay cô, anh vừa dang cánh tay đón cô kia mà.

    -  Anh, anh ở đâu? Anh ở đâu?

    Cô gào lên tuyệt vọng, chỉ có mình cô giữa con đường. Cô lạc lõng và choáng váng. Cô hét lên : “ Anh…”.
    Mai ! Mai ! Cậu làm sao đấy ? Cậu lại mơ thấy anh Hoàng à?

    Cô tỉnh giấc mộng. Anh lại trở về trong giấc mơ của cô. Giấc mơ ấy cô đã mơ không biết bao nhiêu lần, và lần nào cô thức giậy cũng đàm đìa nước mắt.

    - Mai, ngủ đi. Trời sắp sáng rồi. Linh, bạn thân của cô nhẹ nhàng đắp ngang người cô chiếc chăn mỏng. Trời tháng ba mà sao cô thấy toàn thân  lạnh cóng, cô lạnh từ tận trong đáy trái tim mình.

    ANH. Anh đang ở đâu? Sao anh để em nhớ anh quay quắt như thế này? Anh vô tâm vừa thôi chứ, sao anh không cho em theo anh mà cứ để em nhớ anh như thế này? Tại sao ? Tại sao ?


    2.. Anh đã mãi mãi rời xa cô vào ngày 15 tháng 3 cách đây ba năm trước. Anh hi sinh tại biên giới phía Bắc, trong một chuyến truy bắt tội phạm ma túy xuyên quốc gia. Chỉ còn một tuần nữa là đến ngày phép. Anh đã hứa với cô là chỉ một tuần nữa anh sẽ về, anh sẽ mang cho cô giò phong lan anh mới tìm được trên rừng, anh sẽ hái những trái mơ biên giới đầu mùa mang về cho cô, sẽ cùng cô đi dạo khắp phố phường Hà Nội, dưới những hàng cây sưa nở đầy hoa trắng. Vậy mà anh lại ra đi. Anh không từ biệt cô lấy một lời. Chỉ có nhành phong lan cánh hoa tím biếc đông đội anh mang trở về bên cô.

    Ngày tiễn anh về bên kia thế giới, cô ngây dại không bật nổi ra tiếng khóc. Cô chỉ biết ôm chặt người mẹ già nua, góa bụa của anh đang vật vã gào khóc bên đứa con trai như đang nằm ngủ. Cô mang trên đầu một vòng khăn trắng, cô để tang anh như một người vợ để tang chồng, dù chưa một lần hai người vượt qua ranh giới của một tình yêu trong sáng.

    Cho đến khi người ta đặt anh vào sâu trong lòng đất, cô mới gào lên đau đớn. Anh sẽ nằm sâu trong lòng đất. Anh sẽ không bao giờ còn cười với cô, không bao giờ còn cùng cô dạo bước dưới những hàng cây sưa đầy hoa trắng.

    - Anh. Anh tại sao bỏ em lại . Em không cho anh đi ! Không cho anh đi ! Không…

    Cô gào thét như man dại, cô cố gắng gọi anh lại, gọi anh, gọi anh cho đến khi cô quay cuồng rồi đổ sụp xuống…


    3. Ba năm đã trôi qua. Người mẹ già nua của anh giờ trông còm cõi, xác xơ như cây khô trước gió. Còn cô, cô lạnh giá như băng tuyết mùa đông không gì làm tan chảy được. Cô chỉ biết làm việc suốt ngày và đêm về mơ những giấc mơ đứt đoạn về anh. Ngày anh ra đi cô mới chỉ là cô sinh viên sư phạm năm cuối, bây giờ cô đã là một cô giáo của một trường tiểu học. Thời gian cứ trôi qua, sao nỗi nhớ anh vẫn ngày ngày làm trái tim cô nhói đau đến vậy.

    - Thưa hiệu trưởng.. chuyến điều chuyển công tác lần này chị cho em đi công tác ở Lạng Sơn thay chị Vân nhé,chị ấy đang con nhỏ, đi không tiện lắm, học ở đó học sinh đang rất vất vả để có thể theo đuổi việc học, em muốn lên đó xem có thể giúp các thầy cô trên ấy gì đó không. Em muốn lên biên giới, em muốn lên mảnh đất anh Hoàng đã ngã xuống. Em muốn làm tiếp giấc mơ anh ấy còn dang dở…

    - Được. Nếu em muốn lên đó, chị sẽ sắp xếp. Em lên đó cố gắng giúp các giáo viên trên ấy động viên các học sinh nghèo đi học, xa thành phố,  tranh thủ nghỉ ngơi ít ngày cho lại sức, chị thấy em mệt mỏi quá.

    - Vâng.

    4. Cô khăn gói đi Lạng Sơn. Cô leo núi, cô trèo dốc để tới một bản xa gần biên giới. Cô tự hỏi, có khi nào cô đang đi trên con đường anh đã từng đi không? Những trái mơ xanh kia có phải anh đã từng định hái mang về cho cô, những vạt núi kia có phải anh đã từng đi qua những đêm tuần tra canh gác. Anh ơi, anh có đang ở đây giữa núi rừng này? Hãy cho em nghe tiếng hát của anh…

    Cô trượt chân. Cô ngã. Những giây mây gai cứa vào da thịt cô, tứa máu. Cổ chân sưng tấy lên, cô không bước đi được nữa, biết làm sao đây. Cô òa khóc.

    - Anh Hòang ơi. Anh ở đâu ? Anh ơi

    Cô vẫn như vậy. Dù có niềm vui hay nỗi khổ đau, cô luôn gọi tên anh.

    - Cô có sao không? Chân cô chắc bị thương rồi. Các đồng chí, tới giúp tôi đưa cô ấy về trạm quân y nào.

    - Anh. Anh thật sao? Anh nghe thấy tiếng em gọi mà về bên em đấy ư?

    - Ơ… Xin lỗi cô. Tôi tên Bình, đồn phó đồn biên phòng tại bản này. Cô có sao không?  

    Không phải anh. Không phải. Vì quá nhớ anh mà cô nhầm tưởng người chiến sĩ ấy là anh.

    - Tôi. Tôi xin lỗi. Tôi… Tôi là giáo viên mới sẽ lên bản này dạy học. tôi bị trượt chân, có lẽ do không quen leo đường núi.

    -  Đồng chí là giáo viên mới à? Tốt quá, lũ trẻ ở bản này có chữ rồi. Thôi, chuyện đó tính sau, giờ chúng tôi sẽ đưa đồng chí về trạm quân y.

    - Cảm ơn đồng chí…

    Khi gặp Bình, cô hốt hoảng giật mình khi thấy lại hình ảnh anh trong đó. Cái cằm vuông, vầng trán cao, mái tóc đen hơi dài, chỉ có đôi mắt, đôi mắt anh cương nghị nhưng ấm áp, còn đôi mắt Bình ẩn chứa một nỗi buồn sâu xa gì đó.

    Cô cùng Bình đi tới nhà của những học sinh người Mông. Cô cùng Bình lội suối, trèo đèo, cô nghe anh thổi kèn lá, thổi sáo Mông, anh dạy cô những bài hát mà con trai, con gái Mông hay hát để gọi bạn tình. Cô thấy mình gần gũi hơn với thiên nhiên, với con người nơi đây. Cô lại nhớ Hoàng, “có phải anh đang ở bên em phải không anh?”

    Bình đã trở thành một người bạn của cô giữa núi rừng này. Anh đã giúp đỡ cô rất nhiều trong công việc và trong cả việc giúp cô thích nghi với cuộc sống nơi rừng núi này. Anh rất quan tâm đến cô, rất dịu dàng với cô.Một ngày, Bình hỏi cô:

    - Tại sao tôi trông Mai có điều gì buồn lắm?

    - Em cũng muốn hỏi anh, sao ánh mắt anh cung buồn vậy ? Em có một người thương yêu nhất đã nằm lại nơi biên giới này, em chưa lúc nào quên anh ấy kể từ ngày anh ấy ra đi mãi mãi cách đây ba năm. Người chiến sĩ biên phòng ấy, anh ấy, chính là nỗi buồn trong mắt em và cũng là nỗi nhớ trong trái tim em .

    - Còn tôi, có một người con gái đã không chịu nổi xa cách, không đủ đức tin để chờ đợi và đã rời xa tôi, đó cũng là nỗi buồn trong mắt tôi.

    Bình và cô lặng lẽ đi cạnh nhau. Trong mỗi người đang có những suy nghĩ gì, không ai biết được.


    Một năm trôi qua, cô đã nhận được từ Bình lời ngỏ ý, nhưng cô chỉ có thể xin lỗi anh, cô không quên được Hoàng.

    - Em có thể cho anh một cơ hội để khỏa lấp nỗi đau đớn em đang mang không ?

    - Em không thể Bình ạ. Em sợ em nhận lời anh, anh sẽ thiệt thòi, với em, Hoàng chưa một lúc nào rời khỏi trái tim em cả.

    - Anh sẽ đợi, đợi cho tới khi em có thể chấp nhận anh, anh sẽ không bao giời bắt em phải quên anh Hoàng, vì anh muốn cùng em giữ anh ấy ở lại trong chính trái tim anh.

    - Em..Em xin lỗi. Em đi đây. Anh ở lại mạnh khỏe.

    5. Cô về lại thành phố Hà Nội. Lại đúng một mùa hoa sưa. Những cây hoa sưa vẫn một màu xanh như vậy, vẫn những cánh hoa trắng trong, thuần khiết như vậy, nhưng cô đã thay đổi sao?

    Không, cô không được làm như thế. Ngày Hoàng ra đi, cô đã tự hứa với lòng mình rằng cô sẽ không bao giờ quên anh, sẽ suốt đời nhớ về anh và yêu anh. Thế mà, lúc này đây, trong trài tim cô, có thêm một góc nhỏ chứa hình ảnh của một người con trai có đôi mắt buồn.

    Anh. Em xin lỗi. Em đáng trách lắm phải không anh? Tại sao em có thể để một hình bóng khác chiễm chỗ của anh trong trái tim em được chứ.

    Cô phải quên Bình đi. Anh chỉ là một chút gì đó thoáng qua, người cô mãi mãi giữ trong tim là Hoàng. Cô sẽ ghi nhớ điều ấy.

    Ngày giỗ Hoàng. Cô đứng bên cạnh mẹ anh. Trước mộ anh, cô muốn hỏi anh rằng, anh có khỏe không, anh có buồn không, anh có nhớ cô không? Nụ cười anh vẫn rạng ngời như ngày nào, anh sống mãi ở cái tuổi ấy, anh để lại mẹ và cô quay quắt giữa cuộcu đời này. Mất cô nhòe đi, rồi cô thấy mình lại đang đứng dưới gốc sưa cổ thụ .Và kìa, Hoàng đang đứng đợi cô, anh lại dang tay đón cô, tay cầm một giò phong lan.
    - Anh, anh…

    - Mai. Anh xin em đừng khổ đau vì anh nữa, nếu duyên phận đến, em hãy cứ chọn lấy hạnh phúc cho riêng mình, anh sẽ mãi ở trong tim em và chúc phúc cho em. Giờ em đi đi. Đi đi em…

    Anh quay đi. Cô vội vã chạy theo. Cô nức nở gọi anh.

    - Anh. Anh đừng đi. Anh đừng đi…


    Mai. Mai con. Con làm sao thế? Con tỉnh hẳn chưa? Con làm bác sợ quá. Con đang đứng cùng bác trước mộ thằng Hoàng thì ngất xỉu. may mà anh Bình, đồng đội cũ của thằng Hoàng ra kịp để đưa con về.

    - Em khỏe rồi chứ? Em làm bác và anh lo qúa!

    - Anh Bình?

    Cô quay ra nhìn người con trai đang cầm đôi bàn tay cô đầy lo lắng.

    Anh Hoàng ơi, lẽ nào đây là duyên phận mà anh nói ư? Lẽ nào, đây là do ông trời sắp đặt ? Hay chính là anh vậy, anh Hoàng?

    Anh Hoàng ơi, nếu thật sự là duyên phận, em sẽ theo duyên phận, em sẽ thử chấp nhận anh ấy, nhưng em không biết có thể một lần nữa yêu thêm một ai nữa khác không, nhưng em xin hứa với anh rằng, dù có yêu thêm một ai, dù đến với ai chăng nữa, em và anh ấy sẽ luôn giữ anh ở trong trái tim mình anh nhé!

    Cám ơn, duyên phận… anh dành cho em !

    Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của hoamoclan101192@gmail.com
    blogviet.com.vn


    Radio liên quan:

    Ý kiến bạn đọc [0]:

    Đăng nhận xét

Thông báo

Đóng

Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn nhấn vào đây để cùng chia sẻ bài viết với chúng tôi

To Top