Chúc các bạn một ngày vui vẻ và hạnh phúc.

    Con đã chọn cách sống bằng tình yêu thương chân thành


    Ngày con còn bé, con nhớ trong 1 lần dạy con tập bơi bố bảo: “Cuộc đời là yêu thương. Con hãy sống bằng tình yêu thương chân thành”.

    Tuổi thơ ấy, bố mang con đi bao nhiêu nơi, dạy con bao điều. Con đã tự hứa với mình sẽ đặt chân đến từng vùng miền, mang tình yêu thương của con trao gửi vào lòng mảnh đất con đã sinh ra. Để tin rằng, 1 góc trái tim bé nhỏ - con đã chứa đựng cả bầu trời yêu thương.


    Bây giờ con đã lớn, đã đi qua bao nhiêu vùng đất, đã có bao nhiêu kỷ niệm sâu sắc, quen thân thêm biết bao nhiêu người và học được thật nhiều những bài học chẳng thể nào quên. Cảm ơn bố đã dạy con yêu thương.

    Con đang góp nhặt sức lực bé nhỏ của mình để chung tay cùng tất cả mọi người thực hiện những hành động yêu thương ấy. Con đã mừng rỡ biết bao khi tíu tít khoe với bố: Bố ơi! Con tham gia câu lạc bộ Nhân Ái nhé! CLB có chi nhánh ở nhiều tỉnh trên cả nước. Con tham gia của cả Hà Nội lẫn ở Hà Nam.Con háo hức chờ điện thoại của bố để kể lại bố nghe về cuộc nói chuyện của con với những người khuyết tật sau mỗi hôm phỏng vấn. Sâu thẳm trong trái tim, con đã có thể hiểu thêm về 2 chứ YÊU THƯƠNG, 2 chữ NHÂN ÁI.


    Tham gia CLB Nhân Ái,   con quen được thêm rất nhiều anh chị mới, con học được cách tổ chức chương trình. Chúng con đã cùng nhau ăn 1 cái bánh mỳ, uống cùng 1 cốc nước và chia sẻ với nhau những khó khăn trong cuộc sống. Mỗi người 1 quê hương, 1 cá tính nhưng chúng con có cùng nhau 1 tình yêu thương. Có những anh chị đã đi làm, đã có gia đình, có những bạn sinh viên,.. Người ta cứ phân biệt 8x và 9x còn con thấy ở đây ai cũng trẻ trung và nhiệt huyết như nhau cả. Con đã kể cho bố nghe về chị Misu xinh đẹp mà con rất thích ngắm, anh Nam còi – tốt bụng hiền lành thân với con nhất, chị thảo nấm nhỏ con là người phụ trách đáng yêu, rồi chị xương rồng, chị viên minh, chị cát bụi, chị hòa,......

    Tham gia clb, con được gặp những mảnh đời bất hạnh và kém may mắn hơn mình. Con được nghe kể về những chương trình đã thực hiện trước trên vùng cao. Những đứa trẻ ở nơi này không vui mừng trước quần áo mới, nhưng lại rơi nước mắt trước tập sách tập vở trắng thơm mùi giấy. Và lần này con đã cùng các anh chị thực hiện một chương trình giao lưu với người khuyết tật – những người tàn nhưng không phế. Bác Trung dạy con phải sống bằng hi vọng, niềm tin. Cô Nga dạy con phải biết yêu thương. Anh Thỉnh dạy con hãy là chính mình. Và kết thúc chương trình con đã học được tất cả những điều ấy cùng với 2 chữ NHÂN ÁI.

    Con không tự hào với bất kỳ một ai, với cuộc đời mà con đang mang niềm tự hào ấy trong chính bản thân mình. Cho một giấc mơ ngày thơ không còn là ảnh ảo. Bố bảo bố tin con, tin giấc mơ ấy và tin vào những điều mà cô con gái bé nhỏ của bố đã chọn!

    Gửi từ email Mưa An - muaanngan@


    Radio liên quan:

    Ý kiến bạn đọc [0]:

    Đăng nhận xét

Thông báo

Đóng

Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn nhấn vào đây để cùng chia sẻ bài viết với chúng tôi

To Top