-Cẩn thận nha con!
Dương mỉm cười nhìn mẹ, ra hiệu Ok rồi đạp xe đi. Hôm nay trời rất trong, nắng rất vàng. Một ngày đẹp trời khiến tâm trạng Dương trở nên hưng phấn.
Chưa đến 7h, cô vẫn còn một khoảng thời gian để “nghe thấy” hương thơm của ban mai, trước khi đến xưởng vẽ - nơi làm việc bán thời gian của Dương. Từng vòng xe chầm chậm lướt qua những con phố dài, uể oải như một kẻ vẫn còn ngái ngủ. Nắng đan từng tia mỏng manh lại với nhau thành tấm thảm khổng lồ, trải dài khắp các con phố hẹp.
Thu rồi thì phải? Cả đất trời chìm trong hương thơm đầu mùa của những chùm hoa sữa, một mùi hương dịu dàng nhưng nồng nàn quyến rũ. Một vài người không kìm được quay lại nhìn cô bé có mái tóc dài, đen huyền trong chiếc váy trắng. Một bức tranh tuyệt vời cho ngày mới.
Tiếng huýt sao đâu đây vang lên khe khẽ. Dương lắng nghe, cô đặc biệt nhạy bén với âm thanh. Giai điệu rất quen. I’m your của Jason Mraz thì phải. Không kìm được sự tò mò, Dương định quay lại nhìn nhưng chưa kịp thấy thì đã nghe một chuỗi âm thanh chói tai vang lên. Một vụ va chạm…
Dương cố gắng đứng dậy, phủi cát nơi bàn tay. Đau quá! Lòng bàn tay bị xước một mảng da rồi.
-Xin lỗi! Em không sao chứ?
Dương ngẩng đầu nhìn “ thủ phạm” trước mặt. Nhưng, suy cho cùng, anh ta đâu phải là người gây ra mọi chuyện. Lỗi là do một bác nào đấy, đi chiếc xe nào đấy, tốc độ là bao nhiêu đấy, chỉ biết là rất nhanh đã quẹt trúng anh ta. Mà anh ấy lại đang đi gần Dương. Thế là cả hai xe chịu chung số phận…
-Em bị thương rồi! – Chàng trai trẻ hốt hoảng
Dương khoát tay, muốn nói không sao nhưng người kia lại chẳng hiểu.
-Tôi đưa em đến bệnh viện nhé!
Dương chớp mắt, có ai lại đến bệnh viện vì xây xát nhẹ đâu chứ? Nhưng làm sao để anh ấy hiểu đây. Dương không nói được, lại chẳng mang giấy viết…
-Này! – Anh ta nắm tay Dương toan kéo đi nhưng cô giữ lại – Em nói gì đi chứ
Nói bằng cách nào đây? Dương lúng túng, rồi đột nhiên mím môi, kéo tay anh ta và dùng tay mình viết từng chữ lên đấy. Thật chậm, thật chậm…
Khang hơi giật mình rồi nhanh chóng chú ý vào những dòng chữ vô hình Dương đang viết
...
-Tôi hiểu rồi! – Khang trả lời cho câu cuối cùng Dương hỏi “Anh hiểu không?”
Dương thở phào nhẹ nhõm. May thật, nếu anh ta không hiểu thì cô có nguy cơ phải vào viện thật
-Cô bé… em không nói được à? – Khang ngập ngừng
Dương gục gặc đầu trả lời. Cô nhìn thẳng vào mắt Khang, thản nhiên chờ đợi sự thương hại toát ra từ đôi mắt ấy như mọi người vẫn làm khi nghe điều đó. Nhưng… không có gì cả! Một chút gì đó thoáng qua mắt Khang, rất nhanh, Dương không kịp nắm bắt, nhưng cô có thể chắc chắn một điều, đó không phải là sự thương hại. Điều này khiến Dương ngơ ngẩn mất một lúc lâu.
7h15! Dương chào Khang rồi vội chạy về phía xe của mình, nhưng…tay lại bị bàn tay khác nắm lấy. Dương ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên.
-Tay em bị thương rồi. Đợi tôi ở đây! – Giọng nói đều đều rồi đột nhiên nghiêm lại ở những chữ cuối.
“Tại sao phải nghe lời anh ta chứ?” – Dương phản bác bằng suy nghĩ nhưng vẫn đứng lại theo lời Khang. Một lúc sau, Khang quay lại với những thứ cần thiết. Anh cẩn thận quấn từng vòng băng trắng quanh tay Dương.
-“Cảm ơn anh!” – Dương gật đầu thay cho lời cảm ơn
-Em lái xe được chứ?
Lại gật đầu…
Dương đi rồi, Khang không hiểu sao những vòng quay của xe mình cứ đi theo cái bóng trắng nhỏ nhắn ấy. Dương nhìn Khang, đôi mày khẽ nhíu lại…
Chàng trai 20 và phút “say nắng” đầu đời...
Đến xưởng vẽ, Dương dừng xe lại. Nhưng tại sao anh ta cũng dừng? Đã thế thì Dương không thể làm ngơ được nữa rồi.
-Em làm gì ở đây? – Khang hỏi trước khi Dương kịp thắc mắc, giọng nói đầy vẻ hứng thú.
“Làm việc bán thời gian” – Dương lại viết lên tay Khang, lần này thì đã có vẻ thành thục hơn. Khang ngạc nhiên nhìn Dương rồi bật cười.
“Tại sao lại cười?” – Dương cụp mắt, mặt thoáng ửng hồng trước nụ cười tỏa nắng ấy. Không để Dương khó chịu lâu, một người từ xưởng vẽ bước ra, nhìn thấy Khang thì hớn hở chạy đến.
-Cậu chủ nhỏ! Cuối cùng cũng chịu về với xưởng vẽ đó hả?
“Cậu chủ nhỏ”? Dương ngước lên nhìn Khang lần nữa, rốt cục, anh ta là ai?
-Dương, con quen cậu ấy à?
Dương gật rồi nhanh chóng… lắc đầu. Đâu có quen. Vẻ mặt Khang đầy thất vọng. Rõ ràng là đã đi cùng nhau một đoạn đường dài mà bảo rằng không quen. Cô bé này, thật là...
“Con vào trước nhé!” – Dương khẽ ra hiệu với bác ấy rồi gật đầu chào Khang
Nhìn bức tranh vẽ tĩnh vật chưa hoàn thành đến một nửa, Dương bực bội tự gõ vào đầu mình. Mỗi một bức tranh thôi mà khiến Dương cả tuần không thể dứt ra được. Hít nột hơi sâu để lên dây cót cho tinh thần, Dương cầm lấy bảng màu chuẩn bị vẽ tiếp.
-Tay con bị thương à? Sao không xin nghỉ? – Tiếng người chủ xưởng tranh vang lên.
Dương vội quay lại nhìn người đàn ông có khuôn mặt phúc hậu rồi vớ cây viết bên cạnh…
“Con không sao! Gặp một tai nạn nhỏ lúc sáng thôi!”
Là do con gây ra đó! – Chẳng biết Khang đứng sau từ lúc nào
Khang! Con đến rồi đấy à?
“Anh ấy tên là Khang, và là con của ông chủ” – Dương thầm nghĩ
-Vâng! Nhiệm vụ của con là gì nhỉ?
-Vậy thì giúp cô bé hoàn thành xong bức tranh đi! Coi như lời tạ lỗi!
Gì chứ? Dương có đòi hỏi gì đâu? Cô trợn tròn mắt ngạc nhiên, không cần phải thế đâu mà.
Dương nhíu mày nhìn Khang, ánh mắt đầy dấu hỏi. Cái gì bao lâu rồi, không phải anh ta gặp rắc rối gì về ngôn ngữ đấy chứ?
-Tôi hỏi em vẽ bức tranh này trong bao lâu rồi?
“Một tuần rồi!” – Dương viết lên giấy
-Một tuần? – Khang ngẩn ra, suýt chút nữa thì hét lên – Một tuần mà chỉ bấy nhiêu thôi sao?
“Không phải sở trường của em, em không thích vẽ tĩnh vật cho lắm” – Dương chống chế.
-Để tôi giúp! – Khang nhanh chóng đoạt lấy cây cọ vẽ từ tay cô gái nhỏ, tiếp thục hoàn thành bức tranh dang dở. Gì chứ với một người có niềm đam mê điên đảo với những bức tranh tĩnh vật của Trisha Hardwich hay Edward Ladell như Khang, thì bấy nhiêu chưa đủ để làm khó anh.
Dương há hốc, anh ta đúng là thiên tài. Khang vẽ rất nhanh, nét vẽ khỏe và chắc nhưng không kém phần uyển chuyển. Hơn một nửa phần còn lại mà chỉ một buổi sáng Khang đã hoàn thành xong.
-Xong! – Khang hớn hở nhìn thành quả trước mặt, một vài quệt màu dính cả vào mặt. Dương bật cười, rồi rất tự nhiên kiễng chân lên lau giúp anh. Khang ngẩn người, định nói gì đó nhưng lại thôi, sợ làm cô gái nhỏ ngượng ngùng…
“Cảm ơn anh! Hết giờ làm rồi, em về nhé!”
Khang nhìn theo cho đến khi Dương khuất sau cửa, môi nở nụ cười vu vơ…
Góc khuất yếu đuối và hai tâm hồn đồng điệu…
Ngày nào cũng đến xưởng vẽ, Dương gặp Khang thường xuyên hơn. Khang theo mẹ sang Canada từ lúc năm tuổi sau khi ba mẹ li hôn. Nhưng giờ anh lại quay về với ba khi mẹ quyết định đi bước nữa. Khang tôn trọng quyết định ấy của mẹ, bà có quyền được làm thế. Nhưng Dương vẫn thấy được sự hụt hẫng mà anh đang cố che dấu nơi đáy mắt… Có những chuyện mà ta chẳng thể ép buộc...
-Khang, con và Dương đi giao tranh nhé!
-Dạ!
Đường đông quá! Đành phải gửi xe rồi sang đường thôi.
Dương chợt khựng lại. Bước chân như bị đóng băng. Nhìn dòng xe đông nghịt, Dương muốn quỵ ngã. 10 năm trước cũng trong một lần sang đường, vì bảo vệ Dương mà ba đã ra đi mãi mãi, còn Dương thì mất đi khả năng giao tiếp. Mẹ không bao giờ dám để Dương tự mình qua đường một lần nào nữa. Nhìn từng dòng xe nối đuôi nhau không dứt, bước chân Dương lúng túng và đầy sợ hãi. Nói sao với Khang đây?
Khang dừng lại khi thấy khuôn mặt tái nhợt, run rẩy của Dương, một nỗi đau mơ hồ thoáng trào dâng.
-Em sao thế?
“Em… không dám sang đường” – Ánh mắt Dương toát lên vẻ sợ hãi, có cả yếu đuối mà Khang chưa thấy bao giờ.
Khang không nghĩ nhiều, bàn tay nắm thật chặt tay Dương cùng sang đường. Cái nắm tay thật khẽ, thật nhẹ nhưng khiến Dương yên lòng. Các đốt ngón tay Khang cũng hơi khô và ấm như tay ba năm nào vậy.
Tim Dương lệch nhịp mất rồi…
Xưởng vẽ nhận một vụ làm ăn khá lớn. Mọi người tổ chức ăn mừng để khích lệ tinh thần, chuẩn bị cho việc tăng ca liên miên.
Khang chở Dương. Tăng 2, mọi người đi karaoke. Dương ngập ngừng, đôi khi con người vẫn vô tình là thế…
-Mình dạo biển nhé! – Khang lên tiếng đề nghị. Dương ngẩng đầu lên nhìn anh cảm kích rồi lặng lẽ gật đầu.
Gió biển thốc vào lạnh buốt. Từng con sóng vỗ mạnh vào bờ khiến bọt tung trắng xóa, vỡ tan thành từng hạt li ti thấm ướt cả khí trời. Vị biển mằn mặn thật dễ chịu. Khang bất ngờ xổ dốc, Dương vội đưa tay nắm vào áo anh, khép chặt mắt, chỉ có thể cảm nhận tiếng gió vút sắc lạnh bên tai.
Một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng phủ lên tay Dương, kéo về phía trước rồi đan vào thật chặt. Dương ngỡ ngàng nhưng vẫn để yên, đầu khẽ tựa vào lưng Khang đầy tin cậy…
Melbourne và nỗi nhớ trong những ngày đông lạnh…
Dương lặng nhìn những bông tuyết nhỏ khẽ xoay bên ngoài ô cửa sổ trước khi đáp xuống đất. Một vài bông nghịch ngợm bám hẳn vào mặt cửa kính rồi uể oải hóa thành nước chầm chậm lăn xuống, tạo nên những vệt dài ướt át.
Áp mặt vào cánh cửa thủy tinh lạnh giá, Dương để mặc nỗi nhớ thỏa sức trào dâng, khóe mi bất giác khẽ ướt. Đã trọn vẹn một năm Dương rời ra Việt Nam, xa phố biển quen thuộc, xa cả mối tình đầu mới chớm nhưng vội tàn. Một năm nơi xứ người với bao nỗi nhớ quay quắt.
Ngày ấy, phải chăng Dương đã quá vội vàng khi đến với Khang? Mối tình đầu đẹp như tranh vẽ khiến người ta đắm say mà quên đi mất mọi thứ. Bên Khang, Dương bình yên trong trong những tháng ngày tuy ngắn ngủi nhưng đẹp đẽ mà chẳng hề nhớ rằng: đằng sau một con người luôn có quãng thời gian dài gọi là quá khứ và có những bí mật đã trở thành góc khuất. Cho đến tận hôm nay, Dương vẫn không thể nào quên được cảm giác ngày hôm đó, ngày mà Dương thấy Khang dành trọn vòng tay mình cho một cô gái khác, tha thiết và yêu thương.
Tất cả vỡ vụn. Dương quay đi, cố nén những giọt nước mắt chực trào khỏi khóe mi để buộc mình phải mạnh mẽ, quay đi và quên rằng cần phải cho Khang biết về chuyến đi Melbourne của cô với hi vọng tìm lại được giọng nói. Trả tất cả những yêu thương đã cũ cùng vương vấn về lại nơi bắt đầu, Dương mang theo niềm đau đến với một phương trời mới, một nơi mà Khang chỉ còn đọng lại trong nỗi nhớ…
Ding… Tiếng báo hiệu có mail gửi đến kéo Dương ra khỏi những hỗn độn trong tâm trí…
“Dương à! Mày muốn trốn anh ta cũng được, muốn chia tay anh ta cũng được, nhưng hãy cho anh ta một lời chính thức đi. Vì hai người bọn mày mà một năm rồi tao ăn ngủ không yên đấy. Cứ hai ba ngày là một cuộc điện thoại hỏi mày đang ở nơi nào, tao có nghe tin tức của mày không làm tao sắp phát điên rồi. Chẳng phải mày cũng biết tất cả những gì ngày ấy chỉ là hiểu lầm thôi sao? Đó là cô gái yêu Khang, chỉ đơn phương yêu Khang mà thôi. Mày hiểu không?. Đừng phân vân hay tự làm rối chính mình để rồi đánh mất hạnh phúc.”
Bức mail ngắn gọn không chủ đề của con bạn thân khiến Dương đã bối rối lại càng bối rối hơn. Dương biết đó chỉ là hiểu lầm, là phút yếu lòng của một người con trai trước nước mắt của cô gái yêu mình, nhưng vì “con rùa rụt cổ” trong cô quá lớn khiến Dương không đủ can đảm để đứng trước Khang nữa. Hơn thế, cô cần thời gian cho những gì vội vã và sai lầm đã qua. Nhưng giờ, có lẽ đã đến lúc…
Với tay lên lấy chiếc vali phủ đầy bụi, Dương săp xếp hành lí cho chính mình.
-Dương, con giúp mẹ… - Mẹ Dương dừng lại khi thấy những việc cô đang làm – Con định đi đâu?
“Trở về Việt Nam. Con nhớ anh ấy, mẹ à” – Dương không muốn tiếp tục giấu mẹ nữa. Trở về và đợi chờ sự tha thứ của người vì cô mà tổn thương. Sang Melbourne cũng vì ý nguyện của mẹ, nhưng giờ đây, cô biết mọi cố gắng cũng vô nghĩa. Vả lại, ngần ấy năm, Dương cũng đã học cách quen với việc mình không thể nói. Ở đây, mẹ vẫn còn có dì nên Dương hoàn toàn có thể yên tâm để trở về.
Nhìn đôi mắt hoe đỏ của con gái, mẹ Dương thở dài, con gái bà đã lớn rồi.
-Ừ, đi tìm hạnh phúc của con đi! – Mẹ Dương khẽ gật đầu, vuốt nhẹ mái tóc cô.
“But I won't hesitate no more, no more
It can’t wait, I'm yours”
Khang đưa tay miết nhẹ lên bức tranh đã hoàn thành từ lâu nhưng chưa kịp gửi trao đến người con gái anh yêu thương. Tựa như một cơn gió nhỏ, cô đến bên đời anh, khẽ khàng chạm đến trái tim anh, cho anh hiểu thế nào là rung động… Để rồi, cũng bằng cách ấy, cô lặng lẽ bước ra khỏi cuộc đời anh. Tim Khang thoáng hẫng đi khi tay anh vừa vuốt qua dòng chữ “This is our fate, I'm yours” nơi cuối bức tranh được viết bằng cả trái tim yêu của anh ngày ấy.
Đã có lúc anh muốn hận cô, hận người con gái nhẫn tâm ấy, đến rồi đi như một kẻ vô trách nhiệm. Nhưng rồi, Khang nhận ra, mình không thể khi mà tình yêu anh dành cho Dương lớn hơn thế rất nhiều. Nhờ cô bạn thân của Dương, cuối cùng Khang cũng biết mình đã làm gì nên tội. Nhưng cô ấy không thể khép tội anh một cách nhẫn tâm như thế chứ?
-Anh nhớ em! Nhớ đến phát điên lên được. – Khang thì thầm với chính mình.
Một vòng tay bất chợt ôm chặt Khang từ phía sau khiến anh cứng người, đôi tay khựng lại giữa không trung. Căn phòng bí mật nơi xưởng vẽ này, ngoài anh ra, chỉ có một người nữa biết mà thôi. Mà người ấy…
Khang khẽ khàng xoay người lại, sợ rằng tất cả chỉ là giấc mơ…
Nhưng không, Dương đang đứng đó và lặng lẽ ngước nhìn anh bằng đôi mắt đẫm lệ.
-Đừng khóc! – Khang nhẹ đặt nụ hôn lên dòng nước mặn chát ấy, sự ấm áp bủa vây lấy tâm hồn.
“Em xin lỗi!” – Dương viết lên giấy, nét chữ run run, giọt nước mắt khiến đôi chữ nhòe đi.
“Anh yêu em!”
Nước mắt Dương lã chã tuôn rơi, mỗi lúc một nhiều hơn, không phải vì câu “Anh yêu em” Khang nói, mà vì cách anh dùng ngôn ngữ hình thể để nói lên lòng mình…
“Em cũng yêu anh” – Những ngón tay Dương chậm rãi hơn trong không khí chính là bức tranh đẹp đẽ nhất mà Khang từng thấy…
Rồi sẽ trở về với nhau thôi, bởi đơn giản, ta yêu nhau…
Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của Diên Vỹ
blogviet.com.vn
Đăng nhận xét