- Mày sẽ về lại Việt Nam chứ?
Đó là câu đầu tiên Dương hỏi khi tôi vừa cầm tấm bằng tốt nghiệp đại học trên tay. Nụ cười trên môi tôi vụt tắt. Đã hơn một lần tôi nghĩ sẽ về lại Việt Nam nhưng tôi sợ. Thực sự sợ. Tôi sợ mình lại phải đối mặt với nỗi đau ngày ấy. Nỗi đau đã bám riết lấy tôi trong những năm tháng ở Mỹ, nó theo vào những giấc ngủ chập chờn rồi sáng mai tỉnh dậy nước mắt tôi đã chảy ướt gối. Tôi muốn tìm em, tìm về lời hứa ngày nào nhưng tôi sợ về lại nơi đó, nơi đã lấy đi cả tuổi thơ tôi. Cũng giống như bao người khác, tôi ước mình có một gia đình hạnh phúc có mẹ có cha, tôi cũng ước sẽ có một cuộc tình chẳng phai phôi nhưng đó cũng chỉ là những điều viển vông không tưởng. Lớn lên trong nỗi ám ảnh về quá khứ, tôi luôn chỉ biết tìm quên trong men rượu nồng cùng tiếng nhạc inh ỏi, luôn tự ru lòng mình “sẽ ổn cả thôi”.
Tối, tôi đến chỗ hẹn của mấy đứa bạn cùng lớp đại học. Tốt nghiệp rồi nên mọi người rủ nhau làm bữa gọi là chia tay. Tiếng nhạc mạnh cùng những ly rượu bạn bè chuốc nhau khiến tôi chao đảo. Thế là tôi đã tốt nghiệp. Trong cơn say tôi vẫn nghe thấy tiếng cười xen lẫn tiếng khóc của mấy đứa con gái. Tôi cười như một người điên rồi hét lên:
- Don’t cry!
- Chẳng phải mày cũng đang chực khóc đó sao. Tuần tới tao về nước, về cùng tao chứ Harry, à không phải gọi mày là Vũ chứ - Dương ghé sát vào mặt tôi.
- Chưa biết được- tôi trả lời rồi nốc cạn ly rượu trên tay.
Dương là thằng bạn thân duy nhất của tôi ở Mỹ. Ngày đầu tiên đi học đại học, tôi đã gặp Dương. Cùng là người Việt nên chúng tôi dễ dàng trở thành bạn thân của nhau. Chúng tôi chia sẻ mọi thứ trong cuộc sống.
Tối, thành phố lên đèn. Những ánh đèn leo lắt phản chiếu lên tôi. Vội vã, trốn chạy. Lao xe trong đêm đen để lại nỗi đau sau lưng. Gió táp vào mặt mang theo dòng nước mắt. Đau rát.
San Francisco. Đêm. Lạnh.
Trở về nhà trong trạng thái say mèm. Hình ảnh bố mẹ hiện về trong tâm trí tôi. Họ tới bên tôi, rồi bóng họ lại khuất dần, tôi đưa tay ra với lấy mà không được. Rồi em xuất hiện. Em nhìn tôi cười, nụ cười vẫn rạng rỡ như bảy năm về trước khi tôi còn là một cậu nhóc 16 tuổi, còn em là cô bé 15 tuổi. Tôi thấy em dẫn tôi lên ngọn đồi đầy hoa dại, em nói “ở đây rất nhiều gió, gió sẽ mang nước mắt và nỗi buồn của anh đi thật xa”. Tôi thiếp đi khi hình bóng em mờ dần.
Sáng sớm tôi tỉnh giấc khi những tia nắng chiếu rọi vào căn phòng, tôi không còn nhớ nổi hôm qua tôi về nhà bằng cách nào. Đầu đau như búa bổ. Tôi chỉ nhớ rằng tôi đã gặp lại em, trên ngọn đồi đầy gió ấy. Bảy năm chẳng phải ngắn nhưng cũng chẳng đủ dài để nỗi đau trong tôi ngủ yên.
San Francisco ngày nắng, tôi đem kỉ niệm ra hong, nỗi nhớ về em ngập tràn nơi tôi. Tôi nhớ em – cô bạn nhỏ đã giúp tôi vượt qua nỗi đau năm đó. Nhưng rồi tôi lại ra đi bỏ em lại một mình. Những ngày tháng đầu ở Mỹ, tôi nhớ cô bạn nhỏ ấy. Khi còn ở cô nhi viện, ngày nào em cũng nói chuyện với tôi, sang đây không có ai trò chuyện, nỗi đau về quá khứ lại dày vò tôi đến mức tôi muốn ngạt thở. Đã có lúc tôi muốn từ bỏ cuộc sống này, nhưng tôi nghĩ tới em, tới lời hứa năm đó: “anh sẽ quay lại tìm em”. “Có lẽ đã đến lúc rồi” – tôi nghĩ thầm. Nhấc điện thoại gọi cho Dương:
- Tuần tới, tao sẽ cùng về Việt Nam với mày.
Khi tôi nói tôi sẽ về lại Việt Nam, không biết khi nào quay lại Mỹ mẹđã rất hốt hoảng. Mẹ hết lời khuyên tôi:
- Con nghĩ kỹ chưa, nơi đó…
Mẹ bỏ lửng câu nói nhưng tôi hiểu mẹ lo cho tôi, sợ khi trở về nỗi đau lại dày vò tôi.
- Không sao đâu mẹ đừng lo, con quên hết rồi. Con muốn về tìm lại một người bạn.
Bố tôi ngồi lặng im nãy giờ, giờ mới cất tiếng nói ồm ồm:
- Con cũng lớn rồi, tự con quyết định những gì con cho là đúng. Bố ủng hộ.
7 giờ 30 theo giờ Mỹ.
Tôi cùng Dương ở sân bay San Francisco International. Sân bay náo nhiệt, tôi hồi hộp. Lần này về nước không biết có thay đổi gì không, không biết em còn nhớ tôi không? Đang miên man trong dòng suy nghĩ thì tiếng của người phát thanh vang lên đều đều gọi chúng tôi lên máy bay.
Tôi đã nhiều lần tưởng tượng về em, chắc bây giờ em xinh xắn lắm. Đặt chân xuống sân bay với bao cảm xúc dâng trào. Đã bao lần tôi nhớ em, nhớ Việt Nam đến quay quắt mà tôi không dám trở về. Nơi đây khác xa so với bảy năm về trước, tôi tới thăm mộ bố mẹ, cỏ mọc um tùm. Có lẽ chẳng có ai hương khói chăm nom. Nước mắt lặng lẽ rơi, chắc bố mẹ lạnh lắm. Trái với dự đoán của tôi, trở về lần này tôi không quá sợ hãi và bị ám ảnh với quá khứ như những ngày bên Mỹ. Tôi bình tâm đến lạ.
Tôi đi một vòng rồi dừng lại trước cổng cô nhi viện. Chần chừ, tôi bước vào. Tôi gặp mẹ Nga, người đã chăm sóc tôi trong thời gian tôi ở đây. Mẹ ngỡ ngàng lắm:
- Vũ, Vũ phải không con?
- Vâng, con đây. Con về rồi đây.
Hai mẹ con ôm nhau mà khóc. Kỉ niệm trong tôi ùa về. Nếu ngày ấy không có mẹ nhận nuôi thì có lẽ bây giờ tôi cũng chẳng còn trên cõi đời này nữa. Mẹ quay vào gọi lũ trẻ:
- Các con, anh Vũ của các con về rồi đây.
Lũ trẻ chạy ra ôm trầm lấy tôi, đứa hôn má, đứa nắm tay hỏi tôi rối rít. Bảy năm không gặp chúng đã lớn cả rồi. Ánh mắt tôi đảo quanh một lượt không thấy em, tôi ngập ngùng hỏi mẹ:
- Mẹ, Mai Linh đâu rồi ạ ?
Ánh mắt mẹ thoáng buồn:
-Nó đi rồi con, mẹ cũng không biết nó đi đâu nữa. Mọi người đã đi tìm nhưng không thấy. Tháng trước bỗng dưng có người nhận là mẹ đẻ tới đón nó, con bé xúc động quá không chấp nhận người mẹ đã bỏ rơi mình nên đã bỏ đi. Tội nghiệp nó, thân thể như thế thì đi được đâu cơ chứ. Bao năm nay có nhiều người tốt bụng tới nhận nuôi nó nhưng nó không chịu, nó nói phải ở đây chờ con về. Vậy mà…
Cổ họng tôi nghẹn đắng. Em đang ở đâu, em giờ ra sao ? Chưa kịp chào hỏi hết mọi người, tôi xin phép mẹ ra ngoài. Tôi đi tìm em, nhất định phải tìm được em. Rồi ý nghĩ trong tôi chợt chững lại. Bảy năm rồi tôi và em không gặp, liệu chúng tôi có còn nhận ra nhau? Nhưng tôi vẫn cứ đi, đi miết.
Màn đêm buông xuống, tôi trở về cô nhi viện. Mẹ Nga nhìn tôi với ánh mắt lo lắng. Tôi lặng lẽ trở về căn phòng trước đây. Lũ trẻ đã yên giấc, tôi nhẹ nhàng leo lên chiếc giường của mình. Như một thước phim quay chậm, tất cả bỗng hiện ra, rõ nét và góc cạnh đến đáng sợ.
Khi đó tôi 16 tuổi, là con trai duy nhất của một gia đình giàu có. Rồi công ty của gia đình tôi phá sản, các chủ nợ tới nhà đòi nợ khiến tôi phải cùng bố mẹ chạy trốn. Trong đêm đông rét mướt đó, một chiếc xe tải chạy ngược chiều đâm vào bố mẹ tôi, họ chết ngay tại chỗ, chỉ còn mình tôi hốt hoảng kêu gào. Họ hàng mai táng cho bố mẹ tôi xong thì xua đuổi tôi, căn nhà cũng bị tịch thu để trả nợ. Lúc đó chính mẹ Nga đã nhận tôi về nuôi. Tôi chỉ tin tưởng mỗi mẹ nên kể cho mẹ nghe hoàn cảnh của tôi. Mẹ an ủi, động viên nhưng những ngày đầu ở cô nhi viện thật không thoải mái chút nào. Tôi không quen với một nơi nhỏ bé và chật hẹp này, nhưng giờ làm gì còn nơi nào tốt hơn nơi này nữa. Hàng đêm tôi đều mơ thấy cảnh tai nạn của bố mẹ, mơ thấy sự xua đuổi của họ hàng. Một đứa bé 16 tuổi bỗng chốc mất đi tất cả. Tôi luôn ngồi thu mình trong góc tối của căn phòng. Rồi tôi gặp em, em nói với tôi:
- Anh đừng hành hạ bản thân mình như thế nữa, bố mẹ anh thấy thế có vui không?
Tôi không thèm nhìn cô bé mà quát lên đầy bực tức :
- Mày thì biết cái gì, cút đi. Cút hết đi.
- Mẹ Nga kể cho em nghe rồi, anh còn hạnh phúc hơn em, ít ra anh cũng biết mặt bố mẹ mình, hơn nữa thân thể anh còn lành lặn, anh xem em này.
Lúc này tôi mới ngước mắt lên nhìn con bé. Em có đôi mắt sáng, đôi mắt của em rất đẹp, nhưng em lại ngồi trên xe lăn. Tôi đang định thắc mắc thì em đã đáp:
- Từ nhỏ em đã bị vầy rồi, nghe mẹ Nga kể mẹ nhặt được em trước cổng cô nhi viện khi em còn đỏ hỏn quấn trong chiếc chăn mỏng. Chân em bị teo sau trận sốt bại liệt, không thể đi lại được. Anh xem, anh còn hạnh phúc hơn em mà. Anh sống trong tình yêu của bố mẹ, thân hình anh lành lặn, còn em từ nhỏ đã bị bỏ rơi, chân em lại thế này, thế mà em vẫn luôn vui để tiếp tục sống, anh đừng buồn nữa anh nhé! Chuyện của gia đình anh là tai nạn không ai muốn, vì thế anh phải mạnh mẽ lên.
Từ hôm đó ngày nào em cũng tới kể chuyện cho tôi nghe, ban đầu tôi thực sự khó chịu nhưng dần dần tôi thấy mến em. Tôi chẳng đáp lời em, cứ để em kể chuyện một mình nhưng chính em lại giúp tôi ổn định lại sau cú sốc về gia đình, vắng em tôi thấy thiếu thiếu. Một ngày nọ tôi đang đi quanh quẩn trong cô nhi viện thì thấy em đứng lên khỏi chiếc xe lăn, em tập đi. Em ngã, rồi em lại đứng lên. Tôi thấy sự đau đớn hiện trên khuôn mặt em. Nhưng em chẳng từ bỏ. Và em cứ lặp đi lặp lại cái hành động tôi cho là ngớ ngẩn đó, chân em thế kia sao em có thể nhưng lạ thay em chẳng tỏ ra chút mệt mỏi hay nản lòng gì. Em kiên trì khiến tôi bực cả mình. Tôi xót thương cho em, chạy lại chỗ em tôi quát:
- Em làm cái trò gì thế, không đau đớn hay mệt mỏi sao ?
- Em ước một ngày nào đó có thể chạy nhảy như các bạn, em ước em có thể tự đi đến những nơi em thích. Ngã thì lại đứng lên có gì phải sợ chứ, đau về thể xác có là gì, tàn lụi về tâm hồn mới đáng sợ kìa.
Tôi nhìn em. Tôi nhìn mình. Em - một người bất hạnh hơn tôi cả trăm ngàn lần thế mà em vẫn lạc quan yêu đời, còn tôi thì sao? Tự dưng tôi thấy xấu hổ, so với em tôi thật hèn nhát. «Ngã thì lại đứng lên có gì phải sợ chứ». Câu nói đó của em cứ xoáy sâu vào lòng tôi. Tôi thay đổi suy nghĩ về em và thay đổi cả suy nghĩ về cuộc sống của mình. Từ đó tôi và em trở thành bạn. Em luôn bên tôi lúc tôi buồn, em kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện. Tôi dạy em học, em dạy tôi nấu ăn. Những ngày tháng đó rất vui. Em dạy tôi nhiều thứ mà trước kia tôi chưa từng biết.
Em làm tôi không còn cô đơn và nỗi đau của tôi cũng vơi đi phần nào. Có một lần em kéo tay tôi chỉ về phía xa:
- Anh, anh thấy đồi kia không. Bạn em phát hiện ra đấy. Trước kia bạn ấy hay đưa em tới nhưng từ khi bạn ấy về nhà với bố mẹ chẳng ai đưa em đi nữa. Anh đưa em đi nhé.
Tôi gật đầu khe khẽ. Ngọn đồi đầy hoa dại, đẹp thật. Em nói:
- Ở đây rất nhiều gió, gió sẽ mang nước mắt và nỗi buồn của anh đi thật xa.
Tôi cũng tin là như vậy, khi buồn chúng tôi thường tới đó. Em kể chuyện ở trường khuyết tật nơi em học cho tôi nghe, ở đó bạn nào cũng giỏi, bạn nào cũng mạnh mẽ hết. Mọi người rất yêu thương nhau, khi nào em sẽ dẫn tôi tới trường em chơi với các bạn. Em còn nói với tôi: «anh phải mạnh mẽ lên, như cây xanh đón gió ấy, nhiều người còn bất hạnh hơn anh nữa cơ». Em nói, ngúng nguẩy hai bím tóc xinh xinh. Và rồi em trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi.
Nhưng rồi một ngày nọ cơn đau hành hạ em. Em kêu gào trong đau đớn. Lần đầu tiên kể từ khi gặp em tôi thấy em khóc, những giọt nước mắt lăn trên gương mặt non nớt. Mọi người trong cô nhi viện lo lắng cho em, chạy vạy đưa em đi chữa trị khắp nơi nhưng không khỏi. Sau đó lần nào tôi đến bệnh viện thăm em, em cũng cười nhưng tôi biết em cũng đau lắm.
Tôi chẳng biết nói gì với em. Tôi khâm phục cô bé nhỏ nhắn mà nghị lực của em lại lớn lao và mạnh mẽ đến vậy. Ngày học xong cấp hai, trong khi bạn bè chuẩn bị thi chuyển cấp thì em phải ngậm ngùi gác lại giấc mơ để tiếp tục việc chữa bệnh. Một năm nằm viện với bao lần mổ để cứu vớt đôi chân, nhiều lúc sức khỏe của em không kham nổi em muốn bỏ cuộc. Nhưng em thấy ánh mắt động viên và chan chứa tình thương của mọi người em lại cố gắng để tiếp tục ước mơ tới trường. Vượt qua những ngày tháng đầy khó khăn trên giường bệnh, em đã nhận được giấy báo trúng tuyển vào lớp 10 một trường công lập.
Tôi và em ở cô nhi viện với nhau được nửa năm thì cô chú Năm bạn thân của bố mẹ tôi ở Mỹ về nhận nuôi tôi và đưa tôi đi. Ngày tôi đi, em tiễn tôi. Tôi chỉ tay lên ngọn đồi đầy gió:
- Nơi đó có gió thổi, khi nào buồn em nhờ bạn đưa lên đó nhé. Gió sẽ mang nỗi buồn và nước mắt của em đi. Anh sẽ quay lại tìm em.
Đặt một nụ hôn lên má em, tôi quay đầu bước đi giấu hai hàng nước mắt.
Sáng sớm tôi bước về phía ngọn đồi, nơi lưu giữ nhiều kỉ niệm ngày đó. Tôi thấy em ngúng nguẩy hai cái bím tóc xinh xinh, tôi nghe thấy tiếng cười giòn tan của em. Bảy năm qua tôi mong gặp lại em, khi đủ mạnh mẽ để trở về thì em lại bỏ đi mất. Lần đầu tiên gió không thể mang nỗi buồn của tôi đi thật xa như lời em nói.
Những ngày tiếp theo tôi và mọi người trong cô nhi viện đi khắp Sài Gòn tìm em. Tìm em trong cả những giấc mơ, tìm trong vô vọng. Khi tưởng chừng như sắp hết hi vọng, khi toàn thân tôi đã rã rời thì tôi gặp em trong một hoàn cảnh không thể tồi tệ hơn nữa. Hôm đó, tôi và Phương - đứa em cùng cô nhi viện thấy một vụ tai nạn, chiếc xe lăn nằm chỏng chơ trên đường, Phương thất kinh khi nhận ra Mai Linh - em của tôi nằm trên một vũng máu. Là em. Chính là em. Tôi hốt hoảng đưa em vào bệnh viện. Căn phòng cấp cứu đèn sáng rồi lại tắt, bác sĩ ra vào mườm mượp. Mọi người nhận được tin vội chạy đến bệnh viện, mẹ Nga khóc nấc lên từng tiếng. Phương gì chặt lấy tay tôi. Tôi cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng thật khó. Cảnh tượng bố mẹ nằm đó, cảnh tượng em nằm đó khiến tôi không còn đủ bình tĩnh. Em của tôi, cô bé đáng thương, em nằm đó như một thiên thần gãy cánh trong chính địa đàng của e. Xót xa và đau đớn.
- Bệnh nhân thiếu nhiều máu mà dự trữ của bệnh viện đã hết, người nhà có ai có nhóm máu O không ?
- Tôi, tôi cùng nhóm máu với cô ấy
- Đi theo tôi, mau lên.
Tiếng bác sĩ làm tôi giật cả mình. Tôi hớt hải chạy theo người mặc áo blu trắng. Tôi nghĩ tới em, chỉ mong em qua cơn hoạn nạn.
Bốn tiếng sau, đèn phòng cấp cứu tắt, bác sĩ và y tá lần lượt đi ra. Một bác sĩ nói với chúng tôi:
- Cô ấy đã qua cơn nguy hiểm, tuy nhiên do bị trấn động mạnh, có thể cô ấy sẽ không thể nhìn thấy ánh sáng nữa. Chúng tôi đã cố gắng hết sức.
Em nằm đó, không gian yên tĩnh đến lạ. Chỉ có tiếng chạy của mấy cái máy gắn vào người em và mùi sát khuẩn nồng nặc. Em xanh xao và hao gầy. Em đây ư? Người mà tôi nhung nhớ bấy lâu đây ư ? Em, anh về rồi đây. Tỉnh dậy nhìn anh đi nào. Tỉnh dậy đi rồi anh đưa em lên ngọn đồi của chúng mình, em sẽ không còn buồn nữa, sẽ không phải nhớ về người mẹ đã bỏ rơi em nữa. Anh về rồi, anh sẽ bảo vệ em, không để ai bắt nạt em nữa. Tôi khóc, khóc như lần bố mẹ bỏ tôi đi. Tôi lo lắng cho em. Khi tỉnh dậy không còn đôi mắt em sẽ ra sao?
Tôi ở luôn trong bệnh viện túc trực bên em. Đêm đó em tỉnh. Tôi nhẹ nhàng cầm tay em:
- Mai Linh, anh Vũ về với em rồi đây. Anh xin lỗi vì để em lại một mình lâu như thế.
- Anh, là anh sao? Trời tối quá, anh bật đèn lên giùm em, em muốn thấy anh.
- Bóng đèn hư rồi, tới sáng em sẽ thấy anh mà. – tôi nói dối em mà lòng chẳng thoải mái chút nào.
- Anh về lâu chưa ?
- Anh về lâu rồi, anh đi tìm em mãi. Sao em lại ngốc thế sao không chờ anh về.
- Em xin lỗi. Mà em đang ở đâu đây anh ? Sao người em đau thế này.
- Em bị tai nạn, em đang trong bệnh viện. Giờ thì ổn cả rồi.
Đêm đó tôi và em kể rất nhiều chuyện mà tôi quên mất em là bệnh nhân cần phải nghỉ ngơi. Tôi kể cho em nghe cuộc sống của tôi ở bên Mỹ, về con người và cảnh vật nơi đó, về những đêm nỗi đau cào xé tôi. Kể cho em nghe rằng tôi nhớ em và mọi người như thế nào, kể cho em tất cả. Rằng ngày đó có cậu nhóc 16 tuổi đã thương thầm cô bé 15 tuổi. Rằng bảy năm qua cậu vẫn mong trở về để gặp lại cô bé đó, gặp lại người đã dạy cậu nhiều bài học cuộc sống, dạy cậu phải biết vươn lên mạnh mẽ như cây xanh đón gió. Kể cho em nghe rằng tôi đã nhớ ngọn đồi kia đến thế nào. Em khẽ mỉm cười. Tôi ôm em vào lòng.
Sáng mẹ tới thăm em. Phòng bệnh em nằm tôi thả hết rèm, đóng cửa. Mẹ vô tình nói:
- Sao không mở cửa sổ ra cho thoáng, sáng rồi mà. Trời hôm nay đẹp lắm.
Em bất ngờ, đặt tay lên đôi mắt, nơi có tấm băng gạc quấn quanh mắt. Đêm qua có lẽ quá vui nên em không nhận ra trên mặt mình có băng gạc. Em gào lên, quăng tất cả mọi thứ trên giường. Tôi nhìn em, ái ngại và xót xa.
- Tại sao anh lại nói dối em, anh đang thương hại em phải không. Anh đi đi, đi đi.
Em xua đuổi tôi, tôi cố gắng hết sức giữ chặt em :
- Bình tĩnh đi em, chỉ là tạm thời không nhìn được thôi mà. Còn anh đây, anh sẽ là đôi mắt của em.
- Em không cần, không cần anh thương hại em
- Anh không thương hại em, anh yêu em.
Vừa nói dứt lời thì cô y tá vào tiêm cho em mũi an thần. Em thiếp đi.
- Tại sao mẹ rời bỏ em, tại sao ông trời lấy đi đôi chân của em, giờ lại lấy đi đôi mắt của em. Tại sao hả anh?
Đấy là câu hỏi đầu tiên em hỏi tôi khi em tỉnh dậy sau cơn kích động. Ngủ một giấc em có vẻ đã bình tĩnh hơn nhiều. Tôi không nói gì, chỉ ôm em vào lòng. Những ngày sau sức khỏe của em hồi phục, em không còn gào thét nữa. Tôi vẫn luôn bên em, yêu em lặng lẽ. Em xuất viện, cả gia đình cô nhi viện đón em trong niềm vui. Không ai nhắc đến tai nạn đó. Nhưng sau khi tai nạn em trở nên trầm cảm. Em không gào thét nhưng cũng chẳng cười nói như trước. Em như vậy tôi càng buồn hơn. Tôi kể lại những kỉ niệm ngày xưa, tôi đưa em lên ngọn đồi gió thổi, mong gió sẽ mang nỗi buồn của em đi thật xa. Tôi mong thấy nụ cười thường trực trên môi em như trước nhưng thật khó. Tôi đành nói với em:
- Em tàn nhưng không được phế. Trước đây không đi lại được em vẫn vui vẻ, vẫn hi vọng về cuộc sống tươi đẹp. Bây giờ chỉ khác là em không thấy gì, vậy anh sẽ là đôi mắt của em. Anh sẽ đưa em tới những nơi mà em muốn, anh sẽ luôn bên em. Anh biết một Mai Linh lạc quan yêu đời chứ không phải một người như bây giờ. Em đừng để mọi người phải lo lắng cho em như thế chứ. –Em tràn nước mắt, gật đầu khe khẽ.
Từ hôm đó em mở lòng với mọi người hơn, tôi luôn bên em, đưa em tới những nơi mà em thích. Em trở thành cô giáo của lũ trẻ trong cô nhi viện và trở lại trường học của lũ trẻ khuyết tật, nơi trước đây em từng làm việc. Tuy em chẳng thể đọc sách cho chúng nghe, chẳng thể viết bảng nhưng em lại dạy chúng những bài học về cuộc sống. Học trò rất yêu quý em. Em yêu chúng như yêu bản thân mình. Em cùng tôi tham gia rất nhiều tổ chức tình nguyện, em hát ở các hội nghị dành cho người khuyết tật, em học chữ nổi và có những bài viết đăng báo. Mỗi bài viết của em đều chan chứa tình người và ấp ủ một khát vọng sống lớn lao. Em tập bước đi, em ngã, tôi đau nhưng em vẫn muốn tiếp tục. Em trở lại là mình của trước kia, tôi thấy em cười. Ấm áp. Em nỗ lực không ngừng. Năm đó em được danh hiệu vì sự nghiệp giáo dục. Em nói với tôi:
-Cảm ơn anh đã bên em, tuy em không thấy gì nhưng em hình dung chắc anh không khác xưa là mấy, chắc vẫn đẹp trai như xưa rồi. – em cười khì.
-Sao lại cảm ơn anh, em thành công như bây giờ là nỗ lực của em mà anh có công gì đâu. Anh xấu trai lắm, không như em tưởng tượng đâu.
Tôi và em đang nói chuyện vui vẻ thì bên phía bệnh viện điện cho tôi nói rằng có người hiến tặng mắt. Tôi sung sướng và hạnh phúc đến vỡ òa. Vội vàng đưa em tới bệnh viện. Tất cả mọi người đều lo lắng và hồi hộp như lần em bị tai nạn. Tôi cứ đi đi lại lại khiến mẹ phải gắt lên:
- Con có ngồi im không, đi lại lắm thế sốt ruột quá
- Cô ấy sắp thấy con rồi mẹ ơi.- tôi nói trong sự sung sướng
Phòng mổ bật mở, ca mổ của em thành công. Một tuần sau có thể tháo băng. Trong những ngày ở viện học sinh của em đến thăm em rất đông khiến tôi chẳng được nói chuyện với em mấy. Lúc không có ai em bắt tôi tả cho em nghe về tôi bây giờ. Tôi cố tình tả mình thật xấu để khi mở mắt ra em không giật mình. Em cười, chưa bao giờ em cười nhiều thế. Nụ cười của em khiến tôi trái tim tôi nhảy nhót. Và rồi ngày em thấy ánh sáng cũng đến. Mọi người hồi hộp khi bác sĩ tháo tấm gạc trên mắt em. Mọi ngời im lặng rồi vỡ òa trong sung sướng khi em gọi tên từng người. Tôi đứng đó, nhìn em hạnh phúc. Em nhìn tôi cất tiếng gọi:
- Anh Vũ lâu lắm không gặp. Anh phong độ quá.
Ngày đón em ra viện cũng là ngày tôi ngỏ lời cầu hôn em. Cõng em lên đồi tôi lấy hết dũng khí cầu hôn em và được em chấp nhận. Tôi yêu em, người con gái nhỏ bé với trái tim yêu thương vô hạn, người con gái đã giúp tôi vượt qua nỗi đau của quá khứ, người đã dạy tôi về nghị lực khi cuộc sống nổi sóng và hơn hết em dạy tôi vượt qua nỗi đau để nhìn về một ngày mai tươi sáng hơn. Em cho tôi biết rằng cuộc đời này tươi đẹp lắm. Em như cây xương rồng giữa sa mạc khô cằn, em vẫn đứng đó, vẫn chịu mọi khó khăn vất vả nhưng rồi một ngày kia em nở những bông hoa đẹp đẽ dâng cho đời. Là em, chính em- một người tàn nhưng không phế.
Lễ cưới của chúng tôi được cử hành ngay trên ngọn đồi đầy gió ấy với sự tham gia của bố mẹ Năm, mẹ Nga, mọi người trong cô nhi viện, bạn bè của chúng tôi, cả lũ nhóc học sinh của em nữa.
Tôi nhìn em, đẹp rạng ngời trong màu áo cưới. Em nhìn tôi, mỉm cười hạnh phúc.
Bầu trời trong xanh không một gợn mây.
Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn - bài dự thi "Cuộc sống vẫn tươi đẹp" của thính giả Aren Dương
blogviet.com.vn
Đăng nhận xét