Chúc các bạn một ngày vui vẻ và hạnh phúc.

    Blog Radio 278: Anh có tìm em lần nữa không?


    Lá thư trong tuần: Bài học cuối cùng

        Truyện ngắn: Anh có tìm em lần nữa không?


    Sáng tháng 3, trời phả những cơn mưa cuối xuân xuống phố làm lòng người cũng hóa ẩm ướt. Thức dậy trong tiếng mưa gõ lộp độp nơi mái tôn của phòng trọ cũ kĩ, anh không thoát khỏi cảm giác là mèo lười chính hiệu, nên mải miết vờn chuột trong những giấc mơ chập choạng…



    10 giờ sáng, cô ngồi bó gối ngoài hành lang, mân mê ly café đặc quánh ngào ngạt hương, ngắm mưa và… chẳng biết làm gì tiếp theo. Cuộc sống này thật kì lạ, có những lúc mệt mỏi, vắt chân lên cổ chạy không kịp, lại có những lúc đào mãi không ra việc. Mới hôm qua thôi, cô phải chạy bán sống bán chết cho xong bản kế hoạch marketing nộp sếp Giang – gã trưởng phòng nghiêm khắc lừng lẫy làm cô lao đao không biết bao nhiêu lần. Thì hôm nay, cô lại nhàn cư. Cô thả hai chân xuống, đong đưa theo bản hero phát ra từ laptop, chẳng buồn uống ngụm café nào để mặc những hơi ấm cuối cùng vươn vãi ra ngoài và biến mất trong cơn mưa…

    25 tuổi, một mình cô bám trụ trong thành phố ồn ào, lao lực cho các dự án marketing lớn nhỏ của công ty thuộc top 3 trong nước để chu cấp cho đứa em còn đang học Đại học. 25 tuổi, chưa mảnh tình vắt vai và đứa bạn thân duy nhất đang vi vu trời Tây học thạc sĩ. Vậy nên đôi lúc cô cảm thấy cô đơn và lạc lõng kinh khủng. Nhưng trách sao được, ai bảo tính cô sinh ra đã lầm lì và ít nói. Bố mẹ cô cũng dè dặt cái tính này, thường xuyên thúc ép cô ra mắt chàng rể tương lai, còn không phải chịu sự sắp xếp của họ. Mà cô thì lạ gì sự sắp xếp ấy. Cậu ta ở nhà sát bên, bố mẹ là giáo viên nghỉ hưu, hơn cô 2 tuổi nhưng vì được chiều chuộng từ nhỏ nên tính tình cứ y đứa trẻ con mãi chẳng lớn, cưới về chỉ khổ. Đành rằng cậu ta theo cô cũng ngót 7 năm, nhưng cô mãi chạy trốn. Lúc cậu ta học kinh tế ngoài Hà Nội, một mực bảo cô thi cùng trường, thì cô quyết định nộp đơn vào kinh tế Hồ chí Minh. Lúc cậu ta chạy vào Hồ Chí Minh kí hợp đồng làm việc, cô lại chạy ra Đà Nẵng xin việc. Cô muốn dứt cái đuôi này cũng chẳng xong vì quan hệ đôi bên gia đình thân thiết quá.

    Trời bắt đầu ngừng mưa, lũ chim thi nhau hót véo von trên cây phượng đầu phố. Nhìn lan man đám mây xám xịt lẩn quẩn mãi cũng chán, cô đứng dậy, ném cốc giấy vào sọt rác bên cạnh, quyết định tìm cái váy đẹp nhất mặc vào. Chiếc váy xanh lam xưa nay bị vứt xó, lần đầu được ướm vào người cô vừa vặn. Quẹt đầu son nhẹ vào môi, cô trông thần sắc thôi vẻ ủ ê, rồi dắt xe, bước nhanh ra cửa. Cô vốn chẳng trang điểm gì ngoài việc tô son môi, cũng chẳng có hứng mặc váy điệu đà làm gì thế nên chiếc váy cầu kì này là chiếc duy nhất cô có, của cậu ta tặng. Mà hôm nay, cậu ta cũng chẳng có việc ở Đà Nẵng nên cô không e dè gì.

    Dù hết mưa nhưng thời tiết vẫn se se lạnh khiến làn da cô bất giác tê cứng. Cô hạ ga, tấp vào siêu thị BigC. Lượn vài vòng ở dãy thực phẩm, ngẫm thấy phòng mình chẳng thiếu gì nên đi cầu thang lên tầng 3 – nơi bày biện quần áo, mỹ phẩm này nọ. Mắt cô cứ đau đáu nhìn bên ngoài thông qua lớp kiếng dày sát mép phải.

    “Anh, cô cũng đi mua sắm à?”, bị hỏi ngược, cô lúng túng quay lại thấy gã trưởng phòng đang chình ình trước mặt. Chả rõ hôm nay đặc biệt gì mà gã diện chiếc quần jean đen cùng áo thun xanh lam – y hệt màu áo của cô.

    “Dạ…”, cô gãy gọn đáp.

    “Cô lúc nào cũng ít nói nhỉ”, nói rồi gã cười cười làm cô thoáng chột dạ vì bình thường gã chỉ biết cau có và gắt gỏng với cô. Cô không biết ứng phó ra sao, đành cười bù.

    “Thế tiếp theo cô có kế hoạch gì chưa?”, gã lại hỏi.

    “… Dạ chưa.”

    “Vậy cô đi xem phim với tôi đi”, nghe gã nói xong, cô muốn rơi tim ra ngoài. Là gã chủ động mời cơ đấy. Mà gã cũng 35 rồi, sớm sủa gì đâu chẳng lẽ lại chưa vợ con?

    “Sao anh không rủ vợ con đi cho vui?”, cô thắc mắc.

    “Haha… Vợ con tôi sống bên Mỹ, một năm về hai ba lần thôi.”, tự nhiên gã cười ha hả lên làm cô sượng chín người. Cô bấm bụng đi cũng chả mất mát gì với lại cô cũng còn một ngày dài phải vượt qua, chưa kể ngày mai và kia nữa, nên tiện thể nhận lời.

    Gã với cô chọn phim hài, ngồi hai ghế gần nhau, cùng adua theo tiếng cười nói của cả rạp. xem phim xong, gã đề nghị cô lên Highland uống café tán ngẫu. Buối chiều ở Highland lộng gió, ngồi trên cao nhìn dòng nước sông Hàn sóng sánh chảy êm gợn lên trong cô cảm giác yên bình khó tả. Cô tự trách mình 3 năm sống ở đây sao chưa bao giờ cô phát hiện ra nơi này.

    “Cô đang nghĩ gì đấy?”, gã nheo mắt cười. Cô im lặng lắc đầu.

    “Cô thấy bình an đúng không?... Thực ra đôi lúc guồng quay công việc cứ kéo tôi đi, tối tôi lại đến đây trấn an lòng mình”, cứ vậy gã huyên thuyên về mình. Cô chỉ biết nhíu mày lắng nghe, vài chỗ thấy đồng cảm với gã, rồi nhiều khi cười ồn ã.
    Cô về nhà lúc sập tối, lòng đã nhẹ nhàng hơn nhiều. Đá chân chống xe xuống, cô lần mò tìm chìa khóa nhà trong túi.

    “Em làm gì mà giờ này mới chịu về nhà hả? Hôm nay là ngày nghỉ còn gì?”, cô giật mình làm chìa khóa rơi leng keng xuống nền. Ngẩng lên đã thấy cậu ta ngay trước mặt.

    “Sao anh biết tôi được nghỉ?”, cô lạnh lùng đáp.

    “Mẹ em bảo anh. Vậy nên anh đã cố gắng sắp xếp việc đến gặp em đây. Anh chờ em những 3 tiếng rồi! Mà…chiếc váy có vẻ vừa với em nhỉ”, nói xong cậu ta cười tủm tỉm.

    “Tôi không mượn anh đến”, cô mệt mỏi trả lời. Rồi mở cửa bước vào trong, đóng sập cửa lại.

    Cậu ta đứng ngoài gõ cửa liên hồi làm ồn ào hàng xóm, cô bực mình mở cửa “anh muốn gì đây?”

    “Anh chỉ muốn dắt xe của em vào. Chẳng lẽ không được à?”, tiếng cậu ta thủ thỉ trông đến tội nghiệp. Cô đành lòng mở cửa, hậm hực “dắt xe xong anh về đi đấy”.

    “Anh đói bụng quá, em làm gì đó đi”, dựng xe xuống, cậu ta ngồi bệt trên ghế sofa, bấm tivi xem, vờ đề nghị.

    “Anh…”

    “Anh dắt xe dùm em, em trả công lại có gì sai đâu.”, cậu ta cắt lời cô ngay.

    Cô phát mệt với trò trẻ con của cậu ta, chẳng buồn nói gì nữa. Vỗ tay lên trán than trời, cậu ta cũng 27 tuổi rồi, bây giờ còn làm trưởng phòng nhân sự, thế mà tính tình cũng chẳng hơn xưa là bao. Ăn xong, cậu ta giở chứng đòi uống trà, ăn hoa quả đến mãi 10h mới chịu về khách sạn của mình.

    Hôm sau, lại chứng nào tật nấy, cậu ta dùng dằng đòi cô dẫn lên Bà Nà chơi. Chẳng biết làm gì, cô thuận ý vì đằng nào cô cũng rỗi và lại không biết làm gì cho hết ngày. Đi chơi, cậu ta cứ mải miết chăm sóc cô, nào là “em đội mũ cho đỡ nắng”, “em uống nước cho đỡ khát”. Khi cô định chơi trò leo núi giả, cậu ta can ngăn bảo “trò ấy nguy hiểm lắm, anh không muốn mất em”. Thỉnh thoảng lại làm nũng đòi cô ăn thứ này, thứ nọ. Cứ vậy, cả ngày cô chỉ biết thở hắt ra mệt mỏi trong những cái nhíu mày, cười đùa của cậu ta. May mà thời tiết hôm nay khá dễ chịu.

    Đến tối, cô đẩy cậu ta về dù cậu ta cứ nằng nặc đòi vào phòng chơi rồi nhún mình xuống ghế sofa mềm mại thì nhận điện thoại của gã trưởng phòng. Gã mời cô mai lại lên Highland chơi, cô qua quýt đồng ý.

    Highland vẫn đầy gió như mọi khi, cô chọn góc bàn gần cửa sổ hơn hôm trước. Gã trưởng phòng đến sau, mặt hớn hở khoe kế hoạch của phòng được giám đốc khen thưởng, rồi nhanh chóng nhập cuộc nói chuyện rôm rả ngay. Đôi khi cô cũng thấy lạ vì dường như bên gã, cô nói nhiều hơn hẳn. Cuộc nói chuyện bị ngắt quãng liên tục vì tiếng chuông điện thoại của cô. Cô không thèm nghe máy vì biết rõ ngoài cậu ta ra thì không ai dám quấy rối mình. Sau một hồi lâu, tiếng chuông không có dấu hiệu suy giảm, cô lấy ra tắt nguồn.

    Gã trưởng phòng cứ đòi giới thiệu cho cô mấy quán ăn nổi tiếng ở Đà Nẵng, cô lại không dám phật lòng sếp nên theo đuôi mãi đến 8 giờ tối mới về. Đã vậy, gã còn buộc cô để gã đưa cô về tận nhà, cô cười cười đồng ý. Dù sao gã cũng mang lại cho cô những cảm giác an toàn và dễ chịu hơn khi lẻ loi rất nhiều.
    Vừa dựng xe nơi cửa, cô loáng thoáng thấy cậu ta đứng lầm bầm một góc. Thấy cô, cậu ta liền cười hớn hở “em đi đâu về đấy, cả ngày nay anh gọi sao em không bắt máy làm anh đợi suốt”, chẳng mảy may đến gã đằng sau.

    “Anh đợi tôi làm gì?”, cô cằn nhằn.

    Tức thì gã trưởng phòng bước lên phía trước, bắt tay cậu ta, ôm ả nói “chào cậu”. Cậu ta lên cơn bực mình, quay sang hỏi “anh là ai?”.

    Ý tưởng điên rồ chợt lóe lên trong đầu cô, cô liền níu tay gã trưởng phòng “Đây là bạn trai tôi, giờ thì cậu về được rồi”. Cơn sóng giận dữ nhanh chóng ập đến khiến mặt cậu ta nóng ran nhưng không nói được tiếng nào, chạy vụt vào khoảng không đen ngòm.

    “Xin lỗi anh ạ, cảm ơn vì ngày hôm nay… khi nào rảnh tôi mời anh uống trà”, cô vội buông tay nói hờ mấy câu với gã trưởng phòng.

    “Bây giờ, tôi rảnh”, gã nhếch mép cười, vờ đi việc hiểu câu mời chào chỉ là câu nói xã giao.

    Từ đấy, cô và gã nhanh chóng thân thiết, san sẻ đủ điều cho nhau. Còn cậu ta cũng lặn mất tăm, chẳng nhắn tin hay gọi điện, đến tìm cô lại càng không. Không có cậu ta, cuộc sống của cô dễ thở hơn bội phần, nhưng cũng có nhiều khi trống vắng, thiếu thốn. Bố mẹ thì vẫn gây sức ép đòi cô kết hôn liên tục.

    Bốn mùa lại trôi đi như đã định, thời gian lao vùn vụt hệt đoàn tàu hỏa. Cô lại trở về với mùa xuân, với tháng 3 mát lành…

    Hôm nay, cô lại được nghỉ, lại vác ghế ra ngoài nhìn mưa. Cuộc sống của cô từ khi gã trưởng phòng bước vào chả thay đổi gì nhiều. Hoặc nếu có cũng chỉ là một mối tâm giao không hơn, không kém.

    “Em làm gì suốt ngày ngẩn ngơ vậy? Nhớ anh à?”, gã trưởng phòng từ sau ôm chầm lấy cô. Cô hất vội cánh tay gã ra, gắt gỏng “Anh đừng đùa kiểu như vậy, chả hay ho gì”.

    Gã bèn xách ghế ra ngồi cạnh cô, thở dài thườn thượt “Em đừng để ý mấy lời xầm xì ở công ty làm gì”. Gã nhắc cô mới nhớ ra, ở công ty giờ đang rộ lên tin đồn cô là người thứ ba trong hôn nhân của gã, song cô cũng chẳng bận tâm gì nhiều. Thật ra thì cô thầm hiểu nhờ gã, cô mới ngoi lên được chức phó phòng marketing nhưng đến giờ cô luôn mặc định rằng mối quan hệ này chỉ đơn thuần là bạn bè.

    “Hay anh ly hôn vợ nhé?”, gã bỗng quay sang hỏi cô. Mưa dần lớn hơn, quất vào mái hiên làm ướt cả vạt áo cô. Định thần lại, cô gằn giọng hỏi “để làm gì?”.

    “Sau đó anh sẽ kết hôn với em”, gã thì thầm như để cô vừa đủ nghe.

    “Anh về đi, tôi chỉ coi anh là bạn”, cô phả giọng nhanh rồi chạy ào vào trong, đóng sầm cửa lại.

    Chốc lát sau, khi tiếng chân gã nặng nề bước vào mưa tan dần, cô ngồi bệt xuống nền nhà lạnh ngắt, nước mắt lăn dài, mặn chát khi nhớ lại chuyện mấy hôm trước vợ gã đến tận nhà hù dọa cô đủ điều. Bà ấy bảo nếu cô không tránh xa gã ra, nhà cô sẽ biết hết chuyện. Thà cô yêu gã thì sự nhẫn nhịn chịu đựng ấy cũng đúng, còn đằng này là gã đơn phương cơ mà. Nước mắt dàn dụa khắp mặt, cô chua xót cho đường duyên lận đận. Rồi trận ốm li bì kéo đến, cô chẳng buồn nuốt thìa cháo nào vào bụng để mặc mình rã rời.
    Trời nhá nhem tối, mưa càng mạnh hơn, quất mạnh từng đợt vào mái tôn lộp bộp gây cảm giác rùng mình, sợ sệt. Bỗng điện thoại cô đổ chuông, màn hình điện thoại hiện số cậu ta. Mới đó mà đã tròn một năm…

    “Anh… anh không muốn gọi đâu, chỉ vì… mà thôi, em khỏe chứ?”, tiếng cậu ta ngập ngừng. Cổ họng rát bỏng làm cô chả nói thành lời được.

    “Em đang ở đâu mà mưa to vậy?”, cậu ta hốt hoảng. Đột nhiên trận ho của cô sập đến, bất lực trong câu chữ, cô tắt máy khi chỉ kịp nghe tiếng cậu ta sửng sốt “Em đừng làm anh sợ, em đang ở cái nơi khỉ nào vậy?”, rồi miên man nửa tỉnh, nửa mê.

    Lúc cô tỉnh dậy, mở mắt đã bị những tia nắng sớm mai làm chói khiến cặp lông mi phải khập xuống theo phản xạ tự nhiên. Cảm giác khát nước gào xé cổ họng buộc cô gắng gượng thò tay lấy nước, nhưng chưa kịp bật dậy vai cô đã bị bàn tay nào đó đẩy mạnh xuống. Cô nghe tiếng cậu ta líu tíu “Nước đây, em khát phải không?”

    “Đây là đâu vậy?”, cô bất đắc đón ly nước, thấy cảnh lạ nên hỏi.

    “Bệnh viện. Hôm qua em làm gì ướt sũng vậy? Chả lẽ yêu đương làm em khổ sở vậy à?”, làm gì cô không hiểu được cái ý mỉa mai trong câu cậu ta nói. Cô cười nhẹ “Sao anh cứ theo em mãi vậy? Em có gì tốt đâu?”, rồi bỗng dưng nước mắt lăn dài.

    Cậu ta ôm chầm lấy cô, siết chặt “Em đúng chẳng có gì tốt nhưng anh cứ yêu em vậy, biết sao giờ”. Cô cố sức đẩy cậu ta ra nhưng sức lực chẳng có nên đành để vậy, mà khóc “Em làm anh khổ hoài mà…”.

    “Miễn sao em cứ bên cạnh anh là được rồi, không yêu anh cũng được… Mà không, sau này em chắc chắn sẽ yêu anh…”

    Nắng chiếu vào làm góc phòng bệnh viện rực rỡ hẳn lên. Những đốm hoa Sống đời vàng tươi vươn mình hứng nắng, nở hoa tươi tắn. Cuộc đời, lúc thăng trầm biến cố mới hiểu ai là người mình cần. 26 tuổi, tuổi trẻ sắp đi qua, lúc này hẳn cô phải quyết định tìm một mái ấm để cư ngụ. Mà có lẽ, cậu ta là người mà duyên phận đã se là sẽ làm chồng cô. Trốn chạy mãi cũng không được, nếu tránh không được thì đối mặt vậy…

    Thế nhưng sau khi nộp đơn thôi việc, cô lại quyết định trốn chạy khỏi cậu ta một lần nữa… Đến một nơi không ai biết và bắt đầu lại từ đầu.

    Cô xin vào làm kế toán cho văn phòng tư nhân nhỏ, mua được căn nhà nhỏ hướng đông nên sáng nào Mặt trời cũng đánh thức cô bằng những nụ hôn dịu dàng.  Cô thấy mình trong bình yên ngày qua ngày. Dù bao nhiêu chuyện đã qua đi, buồn có, vui có nhưng chưa bao giờ cô từ bỏ thói quen bắt ghế ngoài hiên, ngồi ngắm mưa và pha cốc café đặc sánh. Có điều, thêm vào đó là nỗi nhớ dịu dàng. Người ta thường nghĩ café đen đậm mùi chỉ dành cho kẻ thất tình mà ít ai biết nó cũng dành cho kẻ trốn tình. Trốn cậu ta mãi rồi cuối cùng lại nhớ da diết. Không biết tình yêu này bắt đầu từ bao giờ mà cái rung động đầu đời này làm tội tình cô mãi trong những giấc mơ. Có lẽ những thứ gần gũi thường là thứ khó phát hiện nhất.

    Lại một năm nữa đã qua, mưa tháng 3 lại lất phất…

    Anh có kiên nhẫn tìm em lần nữa không? Em sẽ không trốn chạy nữa…

    Hay anh đã vội lấy ai đó rồi?

    •    Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của Di Thu




    Radio liên quan:

    Ý kiến bạn đọc [0]:

    Đăng nhận xét

Thông báo

Đóng

Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn nhấn vào đây để cùng chia sẻ bài viết với chúng tôi

To Top