Lá thư trong tuần: Mưa ở sau lưng, cầu vồng ở trước mặt
"....Một lần nọ, ngả đầu vào vai anh ấy, nó hỏi: "Anh này, anh thích mưa hay nắng?"
- Anh thích cầu vồng!
- Tại sao?
- Mưa ở sau lưng, nắng thì sắp tới. Chỉ có cầu vồng là ở trước mặt thôi. Em nghe thấy có quen không?
Nó mỉm cười.
Quá khứ ở sau lưng. Tương lai thì chưa đến. Hiện tại mới là điều nên nắm giữ!
Kể từ đó, nó bỏ thói quen ngắm mưa phía sau lưng người lạ trên đường. Câu chuyện đi đến cái kết nó cần phải đến. Hạnh phúc mỉm cười với ai biết trân trọng hiện tại.
Bài học ấy có lẽ ai cũng biết, nhưng không phải ai cũng nhớ"...
Hãy yêu hãy sống khi trái tim còn đập những nhịp đập yêu thương. Quá khứ thuộc về ngày hôm qua, nó không mất đi mà sẽ là nơi để ta nhìn lại và biết trân trọng giây phút của hiện tại, trân trọng những gì ta đang có để không vuột mất những điều giản đơn mà lại ý nghĩa trong cuộc đời. Hãy mở cửa trái tim mình để những yêu thương được đong đầy trong ta.
Biển mùa thu dịu dàng, từng tia nắng nô giỡn với làn nước xanh đang phản chiều một màu ngọc bích xanh mát. Biển ngàn năm vẫn vậy có khi giông bão có khi bình yên, còn ngay lúc này đây biển hiền hòa mát lành vô cùng. Gió chạy đùa trên mái tóc của cô, gió mơn trớn những ngọn tóc thơm mùi hương chanh.
- Này! Tóc xoăn ngốc nghếch!
Giật mình cô quay lại, là anh là anh thật. Bóng dáng anh mơ hồ nhòa dần trong những giọt nước mắt của cô. Rõ ràng là anh đang chạy theo cô với nụ cười hạnh phúc.
- Anh có biết là em đợi anh lâu lắm rồi không?
- Anh xin lỗi đã bắt em chờ lâu! Cái này cho em!
Cô cầm con ốc biển đặt lên tai, tiếng gió, tiếng sóng biển vi vu. Lạc hồn trong cảm giác xa xôi đó chợt cảm giác lạnh buốt tràn mọi nẻo quanh cô, trước mắt cô anh đang dần tan ra , khuôn mặt anh với nụ cười xen lẫn những giọt nước mắt đang rơi nhìn cô. Cô hốt hoảng gào khóc để níu kéo yêu thương đang dần vuột mất trước mắt cô.
- Đừng! Anh đừng đi!
Giọt nước mắt tràn ra khóe mi cô. Cô giật mình:
- Anh đừng đi! Đừng !
- Phương Mai ! Tỉnh dậy nào! Cậu lại bị hôn mê rồi!
Cô khó khăn mở đôi mắt đang ngấn lệ nhìn xung quanh, không có ai cả ngoài cô bạn Hiền Anh đang nhìn cô chăm chú và lo lắng.
- Cậu sao rồi? Cậu còn nhớ ngày hôm qua không?
- Sao cơ? Có chuyện gì với tớ à?
Cậu bỏ đi một ngày điện thoại không liên lạc được. Và rồi có người báo về là cậu bị ngất trên bờ biển.
- Tớ đã thấy anh ấy rất gần nhưng rồi lại rất xa. Anh ấy đã bỏ tớ đi thật rồi.
Hiền Anh nhìn cô bạn tội nghiệp đang đờ đẫn trong những giọt nước mắt. Nước mắt cô rơi khi nào không hay:
- Anh ấy đã thuộc về quá khứ của bốn năm trước rồi. Cậu hãy mạnh mẽ sống lên đừng tự giày vò mình như vậy nữa được không?
Phương Mai lặng thinh không nói. Đôi mắt ngấn nước của cô nhìn vào khoảng không mơ hồ. Với mọi người tất cả đã là quá khứ rất lâu rồi, còn với cô mọi thứ mới chỉ như ngày hôm qua mà thôi và nỗi đau ấy vẫn luôn âm ỉ như ngọn lửa có thể bùng phát bất kỳ khi nào trong cô.
Vẫn biết là cuộc đời có gặp gỡ rồi chia ly nhưng nếu biết vậy cô sẽ không chọn gặp gỡ bởi ký ức cùng nỗi đau để lại trong trái tim cô là quá lớn. Làm sao cô quên được anh, làm sao cô quên được tinh yêu nơi anh. Hình dung anh đã chiếm trọn trái tim cô dù anh không còn bên cô như ngày nào. Cô biết không thể vẽ lại bức tranh của kí ức nhưng những hoài niệm về một tình yêu đẹp thì luôn in dấu đậm sâu trong tâm trí cô. Mỗi khi mệt mỏi hay yếu đuối trước khó khăn của cuộc sống cô lại để cho hình ảnh anh, quá khứ về anh làm nơi tựa gối trái tim nhỏ bẻ của mình.
Những năm tháng không còn anh bên cạnh, cô cô đơn lầm lũi đi về trên những con đường, nhặt lại cho mình những kỷ niệm ngọt ngào lẫn những hạnh phúc giản đơn bên anh. Bầu khí quyển để cô sống chỉ có vậy. Dường như cô đang để mình tự trôi trong dòng nước mang tên thời gian mang tên cuộc đời này. Đã biết bao lần cô ngồi nơi chiếc bàn quen thuộc trong quán nhỏ và vẫn gọi hai tách cà phê đắng. Từ ngày anh rời xa cô cô mới tập uống cà phê không đường, nó không ngọt như cà phê sữa mà cô hay uống, cô uống những ngụm cà phê đắng để tự cảm nhận rằng anh vẫn còn ở đây, đang ở trước mặt cô, đang uống cà phê và mỉm cười với cô một nụ cười ấm áp.
Quán cà phê - nơi cô và anh cùng nói những câu chuyện về tương lai, những dự định của những ngày hạnh phúc sắp tới nhưng bây giờ chỉ còn một mình cô trầm ngâm nhìn những giọt cà phê đắng rơi tí tách giữa không gian mà nỗi buồn đang ngự trị đặc quánh. Lang thang trong thư viện, cô tìm đọc cuốn sách anh đã tặng cho cô Nếu em không phải là một giấc mơ, và rồi cũng có truyện Gặp lại. Liệu cô có như vậy? Bàn tay cô mân mê cuốn sách. Cô thở dài trong những suy nghĩ dang dở chỉ mới chạy qua như luồng điện mà chưa kịp nắm bắt. Nơi nào cũng là hình ảnh anh, những hoài niệm về anh hiện dần theo bước chân của cô trên khắp mọi con đường mang tên ký ức. Cô sống với những ký ức ấy nhưng nhiều khi tự mình luẩn quẩn trong vòng không lối thoát rồi lại tự làm đau mình. Cứ như vậy, chạm vào quá khứ để sống và lại nhận lại những nỗi đau khi thực tại chỉ là nỗi cô đơn trống vắng và cô giam mình trong đó. Đã có khi cô muốn từ bỏ muốn buông lơi ngày hôm qua, muốn anh buông tha trái tim cô nhưng cô lại bất lực trước chính mình.
Ngày tháng cứ đi qua …
Câu chuyện tình yêu về cô và anh vẫn luôn ám ảnh lấy cô từng khoảnh khắc trong cuộc sống. Và cô thường giữ trong lòng rồi khi màn đêm đến trái tim lại bật khóc. Giọt nước mắt nhớ nhung, hối hận vì không thể bên anh trong những ngày anh cần cô nhất theo cô vào những giấc mơ và cả cơn ác mộng.
Thu trở mình mang những cơn gió lành lạnh , Phương Mai lặng lẽ ngắm mọi thứ từ trên ban công. Hiền Anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh đưa cho cô một tách trà nóng:
- Cậu ổn chưa?
- Tớ ổn nhưng trái tim tớ lại đầy bệnh thế này.
- Mọi thứ đã là quá khứ, cậu đừng tự làm mình đau nữa, đừng tự cố chấp với chính mình nữa. Ở nơi đó, Thanh Phong cũng không vui khi thấy cậu như vậy đâu.
Phương Mai đáp trả lời khuyên từ cô bạn thân bằng một nụ cười yếu ớt của người mới ốm dậy. Hiền Anh nói cũng phải vì cô ấy đã là bạn tốt và hiểu cô bao năm nay nhưng Hiền Anh đâu là Phương Mai mà thấm được hết những trăn trở trong cô. Cả hai im lặng, dường như họ cùng nhớ đến Thanh Phong - người đã làm hai cô gái gắn lại với nhau bởi một tình bạn cao cả và bao dung.
Ngày ấy ba người là một nhóm, đi đâu cũng gắn với nhau. Hiền Anh biết mình thích Thanh Phong nhưng anh lại có tình cảm với Phương Mai. Cô đã để cho tình cảm non nớt ấy trôi vào quên lãng bằng sức mạnh tình bạn bền chặt của ba người bấy lâu, cô thầm chúc hạnh phúc cho hai người và luôn sát cánh bên họ bởi với cô tình bạn quan trọng như tình yêu và gia đình vậy. Tình yêu của Phương Mai và Thanh Phong đã trải qua năm năm, cô luôn được sống trong những phút giây hạnh phúc và thầm cảm ơn thượng để vì đã đặt mảnh ghép hoàn hảo là anh bên cô. Hạnh phúc của một tương lai không còn xa xôi với cô khi cô sẽ sánh bước bên anh suốt cả cuộc đời này.
Vẫn quán cà phê quen thuộc, anh hẹn cô chỉ để nói một lời duy nhất:
- Mình dừng lại em nhé!
Cô câm lặng. Mọi thứ trước đây cô tưởng tượng là màu hồng giờ nó xám xịt trước mắt cô với một màu đen. Những giọt nước mắt rơi lạnh gò má cô ngước nhìn anh và chỉ khẽ thổn thức
- Tại sao anh?
- Chia tay đâu cần lý do cụ thể chỉ vì anh đã hết yêu em. Anh cần thời gian cho riêng mình.
Cô không cất lên lời nhìn theo bóng anh đi trong chuếnh choáng. Tình yêu mà anh và cô trải qua kết thúc trong chóng vánh chỉ bởi giờ hết yêu sao? Cô như rơi vào một cái hố sâu không trọng lượng. Hoang mang. Lạc lối. Giây phút ấy cô quên làm sao được, mỗi khi nhớ lại thái độ lạnh lùng của anh dành cho cô tim cô lại quặn đau. Cô còn chưa hết bàng hoàng để hiểu mọi chuyện và càng hốt hoảng hơn khi anh không liên lạc lại với cô. Không một câu tạm biệt, không một dòng nhắn, anh để lại sau lưng cô và tình yêu quá lớn cô dành cho anh.
Khắc khoải thời gian cô tìm anh nhưng càng tìm càng vô vọng, tại sao anh lại đối xử như vậy với cô, tại sao anh lỡ vứt bỏ tình yêu và những hạnh phúc về tương lai của hai người một cách thản nhiên và nhẹ nhàng như vậy. Cô cần một lời giải thích từ anh, nhưng cô biết dù sao chăng nữa cô cũng chỉ muốn được nhìn thấy anh bởi nỗi nhớ anh luôn cồn cào trong cô. Đâu đâu cũng là hình ảnh anh thì bắt cô phải chấp nhận sự thật chia tay này như thế sao đành?
Mải miết tìm anh trong nỗi nhớ, đã có lúc khiến cô tuyệt vọng trong nước mắt. Nhiều khi mệt mỏi cô đã muốn chạy ngược dòng thời gian để trả anh về với quá khứ, với những ngày chưa từng quen chưa từng yêu.
10h sáng . Chuông điện thoại reo. Cô mệt mỏi nhấc máy:
- A lô!
- Hiền Anh đây! Cậu đến ngay nhé…
Trời, sao lại thế được. Cô hốt hoảng lao ra khỏi nhà trong bộ dạng của một người đầu tóc rối bù, chân trần. Cô lạc lõng:
- Phải làm sao đây? Sao anh lại thế chứ?
Nhìn anh bất động trên giường bệnh, trái tim cô như muốn nổ tung, sao anh lại như vậy, sao có thể xảy ra những chuyện như vậy được. Mọi thứ hoảng loạn trong đầu cô.
- Mai à, anh tưởng lạnh lùng rời bỏ em nhưng anh đã không thể làm được. Anh không muốn em phải đau buồn khi nhìn thấy anh thế này nên đã nói những lời nhẫn tâm với em. Giờ anh không còn có mặt bao lâu trên thế gian này nữa, anh ngày càng muốn sống và không muốn mất em .
- Không! Chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa đâu anh. Hãy để em bên anh, hãy để bờ vai trái tim em làm chỗ dựa cho anh. Em đã tìm anh bao lâu anh có biết không, em không buông tay anh nữa đâu dù có chuyện gì xảy ra.
Thanh Phong biết mình còn thời gian rất ngắn ngủi, anh gạt đi nỗi đau bệnh tật để luôn mỉm cười vui vẻ bên cô. Họ gắn với nhau trong cả giấc mơ.
Bước thật chậm trên dải cát trắng, cô nép mình vào anh, ôm chặt anh từ phía sau và những giọt nước mắt cô đang rơi :
- Đừng khóc nhé tóc xoăn ngốc nghếch!
- Hãy để cho em ôm anh mãi thế này em sẽ không bao giờ khóc đâu.
- Dù sau này có ra sao em cũng phải quên anh đi mà sống hạnh phúc. Em hãy là sóng và coi anh như một cánh én, và một ngày có thể sóng mãi còn nhưng cánh én kia lạc bầy và không nô giỡn cùng sóng nữa.
- Anh đừng nói nữa em không muốn nghe những lời này đâu. Chúng ta sẽ lại như ngày xưa.
Anh nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô đang run rẩy và gạt những giọt nước mắt còn đọng trên má.
- Sau này nếu em có nhớ anh thì hãy tìm anh ở bờ biển này, nhưng phải hứa với anh em sẽ ra đây ít thôi được không?
Và như thế anh xa cô, xa mãi mãi không bao giờ quay trở lại nhìn cô thêm một lần nữa. Cô đã trách mình vô tâm không bên anh khi anh cần cô khi anh luôn nghĩ đến cô không muốn làm cô chịu đựng nỗi đau nhiều hơn. Cô hiểu rằng tình yêu cô dành cho anh quá lớn làm sao cô gạt được anh ra khỏi suy nghĩ và cuộc sống của mình. Không thể quên khi quá nhớ một ai đó, không thể ngừng nghĩ khi trái tim còn lên tiếng yêu. Và thời gian qua đi, những lá thư cô viết cho anh cũng dày theo thời gian, ngày nào đó khi cô không còn nhớ anh nữa thì cô sẽ ngừng viết những lá thư này. Những lá thư mà cô muốn gửi đến thiên đường xa xôi kia cho anh. Tinh yêu đôi khi người khác nhìn vào thật khó hiểu nhưng nó lại là nguồn sống cho những trái tim dang dở vẫn khát khao được yêu.
Niềm tin và hi vọng sống của cô là anh, giờ anh không còn cũng như ngôi sao chỉ đường cho cô vụt mất giữa màn đêm khô khốc và cô lạc mất phương hướng. Đôi bàn tay cô giá lạnh giữa những đêm trời trở gió, cô muốn gục đầu trên đôi vai vững chãi để được ngủ bình yên những giờ tất cả là quá xa vời với cô. Mình cô hoang hoải trốn tìm như lữ khách chạy giữa sa mạc không kiếm được nguồn nước cho mình.
Và rồi dòng thời gian vẫn qua đi...
Vẫn là dải cát trắng ngày nào, vẫn là những con sóng bạc đầu với cánh hải âu trong ráng chiều hoàng hôn nhuộm một màu đỏ rực trên biển, cô lặng lẽ đi một mình, dáng mỏng manh của cô in bóng trên cát, cô như cảm nhận được anh đang rất gần cô, đi bên cạnh cô.
Cho em nhớ anh thêm lần này nữa thôi anh nhé!
Giọt nước mắt cô lại rơi. Cô muốn bước ra khỏi miền ký ức toàn nước mắt đó, muốn cất hình anh trong một góc sâu thẳm trái tim để khi nhớ về anh cô cảm thấy đó là bầu trời hạnh phúc chứ không còn là biển nước mắt nữa. Trên tay cô là một thùng giấy được gói cẩn thận. Cô đứng trước biển. Biển mênh mông ôm trọn tâm hồn nhỏ bé của cô như vòng tay anh mà cô đang cảm nhận thấy. Nhắm mắt lại cô thấy một khoảng không bao la và anh đưa tay cười với cô, cô bước đến , bước đến thật gần muốn nắm lấy bàn tay anh… Tiếng sóng biển vẫn ầm ì và tiếng có ai đó văng vẳng bên tai cô nhưng cô không thể nghe thấy gì.
- Tóc xoăn ngốc nghếch, cô tỉnh rồi à?
Phương Mai ngơ ngác đây là người thứ hai gọi cô như vậy. Giật mình cô choàng tỉnh, đưa mắt nhìn xung quanh chưa nhận ra điều gì.
- Dù có thế nào cô cũng phải sống chứ! Cuộc đời này còn nhiều thứ tốt đẹp lắm.
- Cái thùng giấy nhỏ của tôi đâu?
Cô hốt hoảng đưa mắt nhìn.
- Cô không quan tâm mình sống chết ra sao lại quan tâm đến những lá thư đó trước.
Anh đưa ánh mắt lạ lẫm khó hiểu nhìn cô.
- Nó là gia tài, là ký ức của tôi.
- Tôi đã mang chúng về và đang hong cho khô nhưng chí sợ chữ bị nhòe hết thôi. Mà sao trong hòm đó chỉ toàn là những lá thư vậy?
Phương Mai im lặng hồi lâu không đáp. Đôi mắt cô trĩu nặng mệt mỏi.
- Từ giờ cô đừng hành động ngốc nghếch như vậy nữa nhé! Ngoài kia còn bao nhiêu người muốn sống.
Nghe người con trai xa lạ nói vậy khiến cô bật khóc. Sự sống quan trọng với người khác như vậy, còn cô lại coi đó như một nơi giam cầm, một địa ngục cho mình. Miên man suy nghĩ, cô ngước nhìn anh với đôi mắt buồn sâu thẳm ngấn lệ.
Những ngày tháng qua đi như từng lớp sóng theo thủy triều tràn vào bờ rồi lại cuốn ra biển lớn.
Cô đi bộ trên dải cát trắng miên man này. Tâm hồn tĩnh lặng đủ để thu vào bình minh của ngày mới trên biển. Anh lặng lẽ đi theo sau cô. Ngắm cái dáng mỏng manh mang đầy niềm đau ký ức của cô khiến anh muốn chạy đến bên cô nhưng sợ cô như bong bóng rất mong manh dễ vỡ nên anh chỉ lặng lẽ nhìn cô từ xa. Từ ngày anh cứu cô cũng chính tại bờ biển này, nhìn vào đôi mắt u buồn khắc khoải của người con gái đó khiến trái tim anh vừa thương vừa yêu. Cô ấy đã có cả một quá khứ quá dài với một người với những nước mắt và hạnh phúc, giờ anh không muốn làm cô khó xử, không muốn cô phải rơi lệ nữa, anh chỉ mong trái tim cô bình yên như mặt nước biển mùa thu những ngày không giông bão, anh chỉ muốn những giọt nước mắt không còn rơi trên gò má cô nữa.
- Em lạnh không?
Anh nhẹ nhàng khoác cho cô tấm áo mỏng. Cô nhìn anh mỉm cười dịu dàng. Họ đi dọc trên bãi cát và trò chuyện vui vẻ khi ánh mặt trời đang dần ló ra.
Thời gian cứ thế qua đi, anh bên cô, anh trở thành người cho cô chia sẻ những buồn vui, đôi mắt anh cho cô sự tin tưởng và bình yên. Anh yêu sự yếu đuối trong con người cô, yêu trái tim son sắt và nhạy cảm của cô. Ngày ngày được nhìn thấy cô khiến anh cũng hạnh phúc rôi. Tình yêu của anh như bản nhạc không lời nhưng trầm ấm, nhẹ nhàng khiến lòng người bình yên khi nghe nó.
Anh cùng cô dạo biển, ngắm những cánh hải âu ngoài khơi xa.
- Em còn viết những lá thư nữa không?
- Em đã thôi viết chúng rồi. Lần đầu tiên anh gặp em chính tại nơi đây, đó cũng là lần cuối cùng em nhớ đến anh ấy.
- Vậy em hãy để quá khứ ngủ yên trong lòng, như vậy cuộc sống sẽ nhẹ nhàng hơn. Mọi chuyện đều giống như con đường bao giờ cũng có một lối để dẫn ta đến một chỗ rẽ mới tốt hơn nếu ta quyết tâm đi.
- Liệu em có làm được không anh?
- Tóc xoăn ngốc nghếch phải tin vào chính mình và đối diện với mọi thứ đừng trốn chạy và đừng buông xuôi gì cả. Hãy để tình yêu em dành cho người đó không mất đi mà chỉ trở thành miền kỷ niệm đẹp để khi em nhìn lại em thấy hạnh phúc và mỉm cười với nó.
Cô ngập ngừng nhìn anh.
- Anh biết tình yêu đó trong em như một vết thương lòng, thời gian qua đi nó để lại sẹo nhưng vẫn còn âm ỉ. Hãy tựa vào vai anh khi em thấy buồn và mệt mỏi.
- Em sợ lại làm anh tổn thương.
- Anh sẽ chờ em.
Phải rồi, tình yêu là sự cho đi đâu cần nhận lại, chỉ cần được bên cô, cùng cô đi qua những buồn vui của cuộc đời và trở thành chỗ dựa trái tim cho người mình yêu là điều hạnh phúc với anh rồi. Anh sẽ chờ cô, chờ đến khi nào nỗi đau trong cô ngủ yên, chờ đến khi cô dựa vào anh để cùng đi qua mưa nắng cuộc đời.
Cô nhìn anh nở nụ cười hiền dịu, cô biết đã đến lúc để cho trái tim mình hồi sinh thêm lần nữa. Và họ dắt tay nhau đi về phía xa dải cát trắng …
• Blog Radio chuyển thể từ Bài dự thi cuộc thi viết của bạn đọc Cua Đá <cuada265tula@>
blogviet.com.vn
Đăng nhận xét