Chúc các bạn một ngày vui vẻ và hạnh phúc.

    Blog Radio 237: Tôi viết nỗi đau lên cát (phần cuối)




    Biển Singapore dịu êm như những nụ hôn nhẹ trong gió. Tôi muốn hét to cho lạc giọng trước biển, cho tan hết những hố sâu thương tổn, để những nắm tro tàn sẽ bay đi tơi tả, những kí ức không đốt được  sẽ chìm sâu ra tít ngoài kia, sẽ mất tích và đắm ở đó mãi mãi. Nhưng rồi tôi lại không làm thế, tôi ngẩn ngơ nhìn biển trong xanh và thả hồn của mình xuống tận sâu đáy đại dương. Gió thổi mái tóc rối tơi tả, gió hất tóc vào mặt như trêu đùa, tôi ngồi trên cát loay hoay viết những kí tự lạ lùng không đoán định, những hình thù xa lạ, có lẽ đó là những vết cắt chằng chịt của VẾT THƯƠNG LÒNG. Phải rồi, tôi sẽ chờ cho sóng biển cuốn hết đi, để lại một bờ cát dài phẳng mịn.

    -Em đang làm gì vậy?

    Một đôi giày đen bóng xuất hiện trước những kí tự của tôi. Người con trai với vẻ ngoài chín chắn, thành đạt nhìn tôi khó hiểu.

    - Không có gì. - Tôi trả lời bằng một giọng hơi buồn.

    - Nhưng tôi thấy đôi mắt em như đang cố giấu diếm điều gì đó.

    - Không liên quan gì tới anh!

    Trời tối dần. . .

    Biển đêm rì rào như hát một khúc tình ca không lời da diết, tôi hét lên bầu trời tối đen như thể đem hết uất ức và sự kìm nén ném lên trên đó.

    - AAA…

    Tôi để giày lại trên bờ cát và đi xuống phiá biển, nước đã ngập ngang đầu gối.

    Bỗng có người lao xuống biển kéo tôi lại, giọng hốt hoảng:

    - Đừng có dại dột!

    - Anh bảo sao cơ?

    - Tôi bảo em đừng có làm điều ngu ngốc.

    - Anh nghĩ em sẽ đẫm mình xuống à? Em không ngu như vậy đâu.

    - Thế em xuống đây làm gì vào lúc đêm tối thế này.

    - Em chỉ muốn thử cảm giác biển vào buổi tối sẽ như thế nào thôi.

    Anh kéo tôi vào bờ, vẫn hốt hoảng mặt cắt không còn một giọt máu, lúc này tôi mới nhìn rõ anh. Hoá ra là người đàn ông ban chiều tôi vừa gặp.

    Chúng tôi bước ngược với thứ bóng tối đáng sợ đó và tiến về nơi có ánh sáng phía xa xa. . . 


    Nửa năm sau, Hoàng Tử An lấy vợ, đó là một cô gái trong một gia đình giàu có và thế lực trong ngành Thuế của anh, cô ấy xinh đẹp và cũng tốt tính. Cuối cùng thì anh cũng dừng lại, không còn reo rắc kinh hoàng cho những cô gái khác nữa. Sự nghiệp của anh đã ở trên đỉnh cao như anh mong muốn, nhưng kèm theo đó là sự ăn chơi trác táng vô bờ bến của những người có tiền và quyền lực.

    Năm tháng trôi qua. . .

    Về phần tôi, tôi cũng có một gia đình nhỏ và bình yên. Chồng tôi là một người yêu thương vợ con. Tôi luôn thầm cảm ơn anh đã xuất hiện trong cuộc đời này và phát hiện ra tôi. Tôi luôn cố gắng để trở thành người vợ tuyệt vời trong mắt anh, là người mẹ dịu dàng của các con tôi. Nhìn những thiên thần nhỏ ấy luôn khiến tôi ngập tràn hạnh phúc. Không ngờ sự gặp nhau tình cờ của chúng tôi trên đất nước tôi từng đến đó để lấp nỗi đau lại là nơi chứng giám cho lần đầu tiên tôi biết chồng yêu của tôi, người đàn ông có đôi giày đen và hỏi tôi một câu hỏi như một người đã quen từ rất lâu.  Anh luôn nhẹ nhàng và tinh tế khi đi bên cạnh tôi. Anh luôn có mặt mỗi khi tôi cần, sự cảm thông và thấu hiểu của anh khiến tôi biết anh là một người có trái tim nhân hậu, anh là một người khác biệt thổi vào tôi những cơn gió mát lành.

    Các con tôi cũng đã đến tuổi khôn lớn, Thái Anh và Ngọc Nhi đều tốt nghiệp những trường đại học trong nước có danh tiếng. Thái Anh giành được học bổng toàn phần MBA bên trường Cambridge, chúng tôi tự hào về con lắm. Ngọc Nhi thích nước Mỹ, nên con chọn học trường Standord ngành kinh doanh. Ngọc Nhi không may mắn như anh trai nó, chúng tôi cho con đi du học tự túc.

    Kì nghỉ tết đã đến, Thái Anh và Ngọc Nhi đều khoe đã có người yêu và chúng sẽ ra mắt vào ngày chủ nhật sắp tới.

    Ngọc Nhi tính vẫn còn trẻ con lắm, gọi điện cho mẹ cứ líu ra líu ríu như chú chim non cũng làm người khác mường tượng được nét mặt hạnh phúc của con bé khi kể về người yêu qua điện thoại khiến tôi cũng cảm thấy tò mò về cậu con trai đó.

    - Mẹ ơi, chúng con đang trên đường về. Anh ấy rất háo hức được gặp mẹ.

    - Mẹ sẽ chờ, con về sớm nhé.

    Hai đứa trẻ đã về tới nhà,  đó là một cậu thanh niên với gương mặt tuấn tú, cậu ta chào tôi lễ phép, nhưng gương mặt đó phảng phất một nét gì đó quen thuộc lắm.

    - Cháu tên là gi?

    - Dạ cháu tên là Quân.

    - Nhà cháu ở đâu ?

    - Cháu ở gần cửa khẩu.

    - À. . .

    - Sao hả cô?

    Không có gì, cháu họ gì?

    - Dạ, Cháu họ Hoàng. Hoàng Tử Quân ạ.

    Ngọc nhi vít lấy tay tôi nũng nịu:

    - Mẹ ơi, sao mẹ hỏi kĩ thế? Mẹ sẽ làm anh ấy sợ chết khiếp mất thôi. Nhưng mà tên của anh ấy hay mẹ nhỉ. Nhưng tên bố anh ấy còn hay hơn nữa cơ.

    - Hay như thế nào cơ?

    - Hoàng Tử An, mẹ ạ.

    Nói rồi Ngọc Nhi ném cái nhìn tinh nghịch sang cho Quân:

    - Nhà anh, ai là con trai cũng là ‘’Hoàng Tử’’ hết nhỉ. hihi

    Mắt tôi mờ đi, cảnh vật xung quanh như đảo lộn.

    Buổi tối, tôi gọi Ngọc Nhi vào.

    - Con không thể yêu cậu con trai đó được.

    - Tại sao hả mẹ? Anh ý có gì không tốt ạ?

    - Con có thể yêu bất cứ ai trừ cậu ấy ra!Mẹ không thích cậu ta, nếu con cứ nhất định vẫn yêu cậu ta và muốn lấy thì đừng gọi mẹ là mẹ nữa.

    - Sao mẹ lại vô lý đến vậy? Anh ấy có gì không tốt nào?

    - Mẹ nói với con rồi đấy, KHÔNG BAO GIỜ CHẤP NHẬN.


    Với vẻ mặt lạnh lùng, tôi đứng dậy bỏ đi trước sự ngơ ngác của con bé.

    Tôi chậm rãi đi ra hồ nước tĩnh lặng không mục đích, ném những viên đá nhỏ xuống mặt hồ, mặt nước sủi bọt lăn tăn.

    - Hình như có ai đang cần một bờ vai - Chồng tôi tiến đến và thả vào trong gió những từ như thế, vẫn giống cách anh quan tâm tôi như ngày còn son trẻ.

    Tôi nhất định không nói gì, chỉ chăm chú quan sát mặt nước kia.

    - Vợ yêu ơi, em làm con bé đang khóc sưng húp mắt rồi.

    - Anh cũng biết mà, tại sao không phải là người khác?

    - Bọn trẻ đâu có tội tình gì đâu em.

    - Không được, con bé sẽ bị tổn thương. . .

    Tôi hướng ánh mắt về phía chồng, anh vẫn nhìn tôi với ánh mắt trìu mến. Ngả đầu vào vai chồng, tôi lại thấy bình yên lạ kì. Anh lại là người khuyên tôi hãy nói cho con biết, nếu không có lí do thì con bé sẽ nhất định cho rằng tôi vô lí.

    Chúng tôi ra về, không khí nặng nề như đã được nhẹ bớt đi nhiều lắm nhờ người chồng nhân từ của tôi. Tôi nói với Ngọc Nhi rằng tôi muốn đưa con bé tới một nơi mà tôi chưa kể cho con nghe.

    Chúng tôi đi dọc bờ biển như những người bạn, kí ức ùa về, vừa đi vừa kể cho Ngọc Nhi nghe thời yêu đương của mình, về một mối tình có nhiều sóng gió, về một người khiến mẹ nó phải đau khổ vô bờ khi niềm tin bị đánh cắp đi quá nhiều lần.

    - Người đó tên là Hoàng Tử An.

    - Sao lại có thể như thế được hả mẹ? - Ngọc Nhi rưng rưng nước mắt

    Tôi vuốt mái tóc của con bé, mỉm cười dịu dàng.

    - Mẹ ơi, con thương mẹ lắm.

    - Nhưng mẹ đã gặp được bố con, cũng ở tại nơi này.

    - Và vì thế mà mới có anh Thái Anh và con ra đời. - Ngọc Nhi nhìn tôi ánh mắt sáng lên , một nụ cười cũng hé mở.

    - Đúng vậy, các con là điều quan trong nhất trong đời mẹ. Vì thế mẹ không muốn con phải chịu bất cứ đau khổ nào.

    - Nhưng con rất hạnh phúc mẹ ạ. Quân rất tuyệt vời, anh ấy chính là giấc mơ của con. Vả lại đó là chuyện ngày trước, chứ anh ấy có tội gì đâu. Con rất thương mẹ, nhưng cũng rất yêu Quân. Con xin mẹ đừng bắt chúng con cách xa.

    - Con. . . .

    Tôi nhìn con, cái đứa con gái khó bảo mà không nói gì được nữa. Cũng phải thôi, trái tim có lí lẽ riêng của nó, nó giống tôi mà, cũng bướng bỉnh làm theo những thứ mình thích.

    Chúng tôi ở lại Singapore 4 ngày, đi mua sắm quần áo và đồ trang sức.

    Mẹ Quân cũng đã biết chuyện và ra sức phản đối kịch liệt, không khí lúc nào cũng căng thẳng. Con gái tôi lúc nào cũng khóc hết nước mắt chỉ vì chuyện ngày xưa của người lớn mà giờ đôi trẻ không thể đến được với nhau.


    Rồi một ngày chúng nó bỏ đi chỉ để lại một tờ giấy với lời nhắn:

    "Con xin lỗi, con là đứa con bất hiếu, con không thể rời xa Quân, thiếu anh ấy con sẽ chỉ như một cái cây bị thiếu nước, con không thể sống nếu không có anh ấy. Khi nào bố mẹ đồng ý thì chúng con sẽ quay về. Mong bố mẹ tha lỗi cho con."

    Đứa con bướng bỉnh, nó không cần chúng tôi nữa rồi, tôi giận sôi người, mọi người đi tìm chúng ở đâu cũng không thấy. Lũ ngốc này, con còn chưa tốt nghiệp mà, sẽ làm gì để sống chứ khi trong người không có một đồng nào.

    Nghe nói chúng đã sang Thượng Hải và kết hôn ở đó, hai năm sau thì có một bé gái tên là Mai Mai. Cả hai đều làm ở một ngân hàng và có thu nhập ổn định.

    Chồng tôi đã mấy lần giấu tôi bay sang thăm chúng, hoá ra mấy lần anh nói về quê thăm họ hàng chỉ là cái cớ để tôi không ngăn cản anh. Bé gái rất xinh và bụ bẫm, đôi mắt sắc xảo và thông minh lắm. 5 năm sau nữa, chúng có thêm một trai một gái sinh đôi tên là Minh Minh và Tố Tố. Minh Minh ra đời trước Tố Tố nên được gọi là anh. Giờ chúng không còn làm ngân hàng nữa, nghe nói chúng có công ty riêng tên là IDory làm về lĩnh vực thiết kế thời trang, công việc rất thuận lợi. Chúng đang mở rộng thị trường, đã lập thêm chi nhánh  ở Singapore và Thái lan. Tôi cũng vui khi nghe được những tin tốt lành ấy. Thái Anh kể sắp tới chúng còn mở thêm văn phòng đại diện ở một số nước nữa.

    Tuổi trẻ, chúng đã khiến tôi thấy hài lòng và có chút tự hào.

    Về phía công ty của chúng tôi, xưởng sản xuất đồ gốm sứ Bá Tước ngày càng nổi tiếng với thương hiệu của mình, chúng tôi luôn kí được những đơn đặt hàng trong nước và nước ngoài với số lượng lớn,  số lượng nhân viên vì thế cũng tăng lên chóng mặt, chồng tôi giám sát  khâu kĩ thuật, Thái Anh phụ trách quản lí công ty, còn tôi quan tâm mở rộng thị trường. Tôi đi công tác thường xuyên tới các nước bạn, lần này qua Malaysia tôi thấy các cửa hiệu Idory mọc lên như nấm, chúng giỏi thật, thế mà có lúc tôi còn nghĩ chúng  ra đi với không một đồng trong tay thì liệu chúng sẽ phải sống lay lắt như thế nào?! Tôi luôn nghe ngóng thông tin về bọn trẻ, nhưng vẫn không để lộ ra ngoài, nhiều khi vẫn tỏ ra làm ngơ khi nghe chồng tôi và Thái Anh nhắc tới Ngọc Nhi nhưng kì thực là tôi vẫn nghe không bỏ sót một chữ nào.

    Cuộc sống của Hoàng Tử An cũng có nhiều sóng gió, gia đình họ nổi tiếng giàu có nhất thành phố, nhưng suốt ngày chỉ thấy cãi nhau. Vợ anh ta là một người  có máu ghen dữ dội,  cũng phải thôi bởi anh ta có tiếng là đa tình. Mỗi khi cãi nhau bà ấy không còn là chính mình, có những lần đập bát đạp đĩa đến lúc trong nhà không còn một cái bát nào để ăn. Gia nhân luôn phải đi sắm sửa bát đĩa, cốc chén mới. Mỗi lần cãi nhau anh ta lại đi ra ngoài mấy hôm mới về, dần dà nhiều lần như vậy xuất hiện nhiều cô bồ trẻ, cùng với chứng nghiện rượu nặng.


    Thời gian cứ trôi đi . . .

    Chúng tôi cũng đã già, mái tóc đen của tuổi thanh xuân đã dần chuyển sang màu sương khói, dường như khi người ta già đi, tóc cũng như thưa hơn, yếu ớt hơn so với thời còn là một cô gái trẻ.

    Tôi ngồi trong phòng nghe lại bản tình ca cũ, hoài niệm về người chồng quá cố của mình. Không ai chống lại được quy luật sinh, lão, bệnh tử. Ông ra đi vào một mùa đông giá lạnh, sự chống trọi của người già đã không thắng nổi cái mùa đông lạnh nhất trong lịch sử ấy.

    Tôi lật từng trang kỉ niệm, nghe lại những ca khúc chúng tôi cùng hát cho nhau nghe.  Điện thoại đổ chuông:

     -Xin lỗi, có phải bà Nguyễn Thanh Tú đó không?

    -Vâng tôi đây

    -Tôi là  luật sư của ông nhà. Về việc di chúc đã giải quyết xong, nhưng ông nhà còn có một lá thư mà tôi đã sơ xuất chưa gửi sớm cho bà. Sáng ngày mai xin phép được hẹn gặp bà. . .

    Tôi mở vội lá thư:

    “Ngày. . . tháng. . . năm
    Gửi vợ bé nhỏ
    Bà hãy thật bình tĩnh đọc những gì tôi viết nhé. Tôi biết điều này có thể khiến bà oán trách tôi vì bao năm nay vẫn giấu bà một chuyện như thế này. Tôi rất xin lỗi cũng chỉ vì tôi yêu bà quá nhiều.
    Ngày bà đi Singapore, Hoàng Tử An đã tìm hiểu và biết được bà không yêu người con trai kia, ông ấy đã nhờ tôi sang đó theo bà vì sợ bà làm điều gì dại dột. Ông ấy cũng biết tình cảm bấy lâu nay của tôi vẫn thầm dành cho bà. Nên ông ấy xin  tôi chăm sóc cho bà thật tốt , vì công ty gia đình ông ấy bị mắc nợ một khoản tiền khổng lồ và không có khả năng chi trả, thậm chí có thể bị phá sản. Trong khi đó con của bên chủ nợ lại thích ông ấy từ lâu, gia đình ông ấy yêu cầu ông ấy phải hi sinh tình yêu  để cứu công ty. Khi đó trách nhiệm của ông ý với gia đình quá lớn, ông ấy không được phép sống cho bản thân mình. Nhìn vào mắt ông ấy tôi hiểu tình yêu ông ấy dành cho bà sâu nặng đến mức nào, tôi đã hiểu ông ấy phải đau khổ khi phải tự mình đánh mất bà ra sao. Nhưng tôi cũng yêu bà, nên tôi cũng ích kỉ yêu cầu ông ấy không được liên lạc với bà , chúng tôi cũng cắt đứt liên lạc từ đó, chúng tôi đã hứa với nhau là sẽ không bao giờ được phép nói ra chuyện này cho tới khi một trong hai người không còn tồn tại.

    Giờ thì tôi có thể thanh thản mà ra đi được rồi. Bà hãy gặp ông ấy dù ít nhất chỉ là một lần đi nhé.

    Tôi yêu bà. ’’

    Gấp lá thư lại tôi chỉ biết thở dài, vậy mà bấy lâu nay tôi cứ nghĩ ông ấy không hề hay biết Hoàng Tử An là ai, có chăng chỉ là nghe qua tôi kể. Ai ngờ lại là người hiểu rõ chuyện nhất. Tôi lặng người đi , tay vẫn run run cầm lá thư. . .


    Tôi cho người hỏi tin tức về Hoàng Tử An thì được biết ông ấy đang nằm trong bệnh viện.

    Tôi bắt vội 1 chiếc taxi . . .

    Người đàn bà luống tuổi bước những bước nặng nhọc, cuối cùng cũng đến phòng bệnh. Cửa phòng hé, Hoàng Tử An đang ngủ, những sợi dây truyền nước cắm đầy khắp cánh tay, thay vào khuôn mặt trắng béo mà tôi nhớ trước đây là một khuôn mặt già nua, ông ấy gầy guộc hơn, vẻ hốc hác của ông ấy cũng cho thấy con người không thể chạy đua cùng năm tháng.

    Bàn tay nhăn nheo gân cốt của tôi như muốn chạm vào khuôn mặt ấy một lần nữa, thời xưa mỗi khi xa lâu ngày tôi thường có thói quen với ngón tay của mình để chạm vào môi, vào má, lên mắt để cảm nhận hơi ấm ấy rất gần bên tôi. Giờ thì trước mặt tôi không còn là chàng trai ngày ấy nữa, trước mặt tôi là một ông già, còn tôi cũng không còn là cô gái trẻ ngày nào bị yêu thương chất đầy thành đau khổ, tôi giờ là một bà lão già đã nếm đủ những dư vị trong cuộc đời.

    Bàn tay tôi nắm chặt lấy bàn tay ấy, những giọt nước mắt của bà lão già như vừa đau khổ, vừa hạnh phúc rơi trên má ông khẽ thì thầm: "Hoàng Tử An, ông hãy tỉnh lại đi" và nhắm nghiền mắt. Bao năm tháng qua tôi đã không còn căm ghét ông nữa, tôi đã có một người chồng rất mực yêu thương, chúng tôi đã sống hạnh phúc đến khi già thật già như thế này đấy. Vậy còn ông, ông có hạnh phúc không?


    Tôi miên man với những suy nghĩ của mình, tôi vuốt ve bàn tay ông, đôi tay này đã từng khiến tôi nghĩ mình là kẻ hạnh phúc nhất thế gian. Nước mắt tôi cứ thế mà lại tuôn, nghẹn đắng. . .

    Ông lão từ từ mở mắt như một phép màu, ông nhìn tôi không chớp mắt, tôi nhìn ông mỉm cười, nụ cười móm mém không còn rạng rỡ như xưa nhưng cũng đủ để ông lờ mờ nhận ra.

    Ông thều thào trong giường bệnh:

    - Nguyễn Thanh Tú, là bà đó ư? Tôi có đang mơ không?

    Tôi lắc đầu khi nước mắt vẫn rớt xuống.

    - Tôi có lỗi với bà.

    Ông định cố nói gì thêm nhưng tôi lấy tay ngăn lại.

    - Ông không cần nói gì nữa, tôi đã biết hết rồi. Chúng ta phải gặp các con thôi.

    Tôi sẽ cho người gọi chúng về.

    Ông gật đầu tỏ vẻ đồng tình.

    Bữa tiệc gặp các con và các cháu tôi được chuẩn bị thịnh soạn. Tuần tới chúng sẽ mở thêm văn phòng đại diện ở Việt Nam nữa. Thái Anh cùng vợ và các con vừa mới về tới nơi , anh em chúng gặp nhau đã hét ầm ĩ lên rồi. Những đứa trẻ nhao nhao lên nghịch ngợm, đuổi bắt nhau rộn vang khắp nhà.

    Ngoài vườn, bọn trẻ đang nướng BBQ, Hoàng Tử An giờ đã ra viện và sức khoẻ đã tốt hơn trông thấy. Tuy nhiên sức khoẻ ông có giảm sút hơn, phần vì sau cơn đột quỵ do huyết áp cao, cùng với thói quen hút thuốc lá đã có từ thời còn trẻ khiến phổi ông xuất hiện rất nhiều vết đen, vì vừa mới ra viện nên ông chưa thể tự mình đi được, tôi đẩy ông bằng một chiếc xe lăn. Chúng tôi ngồi quây quần bên nhau,  bên các con cháu mà cảm giác thật ấm cúng.


    Ít lâu sau đó, tôi nói với các con rằng tôi muốn đi Singapore thêm một lần nữa . Các con tôi ban đầu còn can ngăn vì chúng sợ gió biển sẽ làm tôi ốm mất, nhưng thấy tôi nhất định muốn đi thì cũng gật đầu đồng ý.

    Tôi lấy tay chạm lên những hạt cát, những ngón tay gầy guộc di chuyển thành những kí tự vẫn chỉ có tôi mới hiểu. Tôi mỉm cười hạnh phúc, ngoài kia biển xanh và có nắng, đại dương như hát nhẹ khúc tình ca yên bình.

    Có một đôi giầy đen lại  xuất hiện trước mặt tôi, một nụ cười của tuổi già thoảng qua như mây khói nhìn vào mắt tôi khiến tôi cũng nở một nụ cười mãn nguyện.

    -Bà đang viết gì vậy?

    -Tôi  . . .

    Tôi hơi nheo mắt lại vì bất ngờ  và một chút khó hiểu, ngập ngừng tôi hỏi lại ông:

    -Sao ông lại ở đây?

    - Lũ trẻ đã nói với tôi.

    Tôi mỉm cười và tận hưởng những cơn gió biển trong lành, mát lạnh.

    - Chúng ta đi về thôi . . . Lát nữa thủy triều sẽ lên.

    Gió thổi và những dấu chân in trên cát. . .

    Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của Sweetbaby164


    Radio liên quan:

    Ý kiến bạn đọc [0]:

    Đăng nhận xét

Thông báo

Đóng

Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn nhấn vào đây để cùng chia sẻ bài viết với chúng tôi

To Top