Chúc các bạn một ngày vui vẻ và hạnh phúc.

    Blog Radio 244: Tâm như sen!


    Bạn thân mến! Có một loài hoa mỗi khi người ta nhắc đến hoặc nhìn thấy cũng đều mang lại cảm giác bình yên và tĩnh tâm đến lạ. Loài hoa này gắn kết những ý nghĩa hết sức trang trọng trong đời sống tâm linh. Loài hoa này là hình ảnh thân thương, mộc mạc gần gũi trong đời sống thường ngày và loài hoa này cũng chở đầy những ký ức nhớ thương trong đời sống tinh thần của mỗi người Việt. Chúng tôi đang nhắc đến hoa sen.

    Trong khoảnh khắc sen cuối hạ có những người luyến tiếc vì mùa sen này vẫn chưa từng một lần đến hồ sen ngắm cảnh, có những người luyến tiếc vì chưa kịp cắm cho mình một bình sen như ý…

    Còn bạn thì sao? Nếu giữa cuộc sống bộn bề bạn đang tìm kiếm một góc nhỏ bình yên và tìm kiếm sự thanh tịnh trong tâm hồn, mời bạn đến với Blog Radio tuần này với tựa đề Tâm như sen. 


    Sự tích hoa sen

    Ngày xưa ở một làng nọ có hai cô bé mồ côi cha mẹ. Hai em được một người hát xẩm đưa về nuôi. Ông dạy cho hai em các điệu múa bài hát. Một lần cô em bị ốm, cô chị đã đốt chiếc nhẫn quý của mình làm thành thuốc thần cứu sống em.

    Càng lớn hai chị em càng trở nên xinh đẹp, hát hay múa giỏi nổi tiếng khắp vùng. Trong vùng có một tên công tử khét tiếng độc ác, làm mưa làm gió cả vùng. Nghe tiếng hai cô, hắn âm mưu bắt về làm vợ.

    Một hôm người cha nuôi phải đi xa, ông hứa sẽ mua tặng mỗi con một món quà. Cô chị xin cha một đôi hài màu trắng thêu chỉ vàng, còn cô em xin cha một đôi hài hồng thêu chỉ vàng. Nhân lúc người cha vắng nhà, tên công tử đã cho người đến bắt cô chị về.

    Để giữ trọn trinh tiết của mình cô gieo mình xuống hồ. Quá thương tâm, cô em cũng trầm mình theo chị. Khi người cha nuôi trở về không thấy con đâu, ông đi tìm hỏi và được biết chuyện.

    Đột nhiên, ông ngửi thấy mùi hương thơm ngan ngát tỏa ra từ hồ và ông nhìn thấy trên mặt hồ những bông hoa màu trắng và hồng. Những cánh hoa xinh xinh tựa như dáng hài; ở giữa có nhụy vàng như những sợi chỉ thêu; những chiếc lá xòe to giống như những chiếc nón quai thao các cô thường đội; hương hoa tỏa thơm dịu dàng tinh khiết như tâm hồn hai chị em.

    Quá đau buồn, người cha bật khóc. Bất chợt, hai cô con gái từ dưới hồ hiện ra và bước lên cạnh ông. Cô chị kể lại chuyện: "Khi hai chị em con gieo mình xuống hồ đã được bà chúa hồ thương tình dang tay đón lấy và cứu sống. Bà rất quý chúng con, muốn chúng con ở lại với bà nhưng chúng con xin được về nhà chăm sóc cha.

    Bà đã đồng ý cho chúng con trở về với cha và tạo ra những đóa hoa kia tượng trưng cho hai chị em để bà luôn cảm thấy có hai con bên cạnh bà. Tên hoa là Hoa Sen".


    Hương mùa hè

    Mẹ tôi có thói quen, dù đi chợ hay làm đồng về, bao giờ người cũng cố gắng đem một chút quà gì đấy về cho tôi. Khi là những gói xôi hấp bọc lá sen, khi là những con cà cuống hay con mườm mưỡm, khi là những đài sen hay những nụ sen cả trắng lẫn hồng. Mỗi lần vậy cha tôi thường đùa “Giàu con út, khó con út”.

    Khi tôi cầm trên tay những nụ sen hồng, Cha tôi bảo đấy là hoa quỳ. Hoa sen chính cống là những bông sen trắng. Mỗi khi đi qua các đầm sen, tôi thường quan sát xem đâu hoa sen hồng, đâu hoa sen trắng. Cha tôi cũng bảo, sen thơm ngát hơn quỳ rất nhiều.

    Những sáng hạ tinh mơ, tôi thấy cha và mẹ uống trà trò chuyện, trong lòng tôi ấm lạ, và nằm lắng nghe câu chuyện. Cha và mẹ hay nhắc về ông nội tôi, về thú uống trà của ông, về những chum nước mưa chỉ dành riêng pha trà, về những nụ sen được lấy gạo ra ướp cùng trà. Sen hành mộc, trà hành mộc, khi đun nước pha trà phải dùng siêu đất, cùng nước mưa được hứng trong chum sành phải để ít nhất sau một tuần, cha tôi bảo ông nội làm thế. Ngẫm ra, các cụ truyền đời những kinh nghiệm dân gian bằng sự trải nghiệm của bao đời.

    Tôi có xem một bộ phim nào đấy, có cảnh người con gái trên đầm sen, cô ướp trà sen bằng cách bóc những nụ sen chưa nở, rồi cho chút trà vào. Tôi từng làm thế, nhưng nhìn những nụ sen sau khi bóc ra, rồi lại khép cánh trở lại, dù khéo đến đâu trông chúng sao xơ xác. Tôi chỉ làm duy nhất một lần rồi thôi. Tôi cũng xem cảnh người thiếu nữ mặc yếm đào sáng sớm đi hứng sương đêm đọng trên lá sen đem về pha trà. Khi lớn lên, tôi cảm thấy để pha trà nó không bằng nước mưa mùa hạ để lắng trong chum sành. Chỉ là cảm thôi.

    Mẹ biết tôi thích ăn chè hạt sen, năm nào cũng vậy, người tách vỏ hạt sen, rút tâm sen để riêng. Hạt sen vị bùi ngòn ngọt. Tâm sen làm dạ trong sáng, người hay giải thích thế với tôi. Chỗ tâm sen ấy, người phơi khô rồi thỉnh thoảng cho vào ấm trà.

    Nhà em có ao sen rộng, mùa hè lá sen vươn cao xen kẽ những nụ sen hồng thấp thoáng. Chuyện tình của tôi và em bị bên nội nhà tôi và bên ngoại nhà em, nhiều người gây cản trở. Những chiều hạ vào nhà em, ngồi bên em nghe hương sen gió đưa thơm ngát, làm tôi vững lòng nói với em rằng tôi sẽ thuyết phục được mọi người. Mấy năm ròng, em mới về bên mái ấm cùng tôi. Ngộ ra, tâm là điều tinh túy

    Blog Việt theo Blog Tý Sún


    Leng keng…leng keng… A, U về…

    Nó chạy ào ra cổng, vượt qua cả cái xe ba gác mà u đang kéo, nó chạy về phía đuôi xe, dạng chân ra đẩy. Thùng xe chất đầy lá sen, tươi giòn, thơm mát đến là ngậy. Dạng một hồi đẩy thì cái xe vượt được qua cái con lươn xi măng ở cổng, cái bánh xe kênh lên kêu cái khệch, thùng xe lắc nhẹ, mặt nó úp vào đống lá sen theo quán tính, á, rát quá, nó nhăn nhó nhưng vẫn cười nhếch, những chiếc gai sen chạm vào da rát rạt… nhưng nó thích.

    Mùa sen năm nào cũng thế, đội nấu cao sen của U thuyền thuyền thúng thúng, nón lá, lưỡi liềm đi hái lá sen, sau khi đã thu hoạch bát (đài) sen để lấy hạt bán cho người thành phố. Những cái ao làng, những cái hồ ven làng, cả những cánh đồng chiêm mênh mông nước sau vụ mùa cũng được trồng sen, bát ngát như Đồng Tháp Mười, hương ngạt ngào lãng đãng bên những vạt lá biếc xanh điểm xuyết những chấm hồng của cánh hoa nhìn xa như tấm áo hoa mà mỗi mùa Tết đến, mẹ hay mua cho chị gái.

    Mình khoái nhất là xuống sân kho hợp tác, nơi có dãy nhà nấu cao sen. Lá sen cắt về được ủ thành đống trong nhà chứa, cứ là ngộp vì thơm. Rồi được lần lượt lấy ra cho vào nồi nấu lên ở dãy nhà bên cạnh. Có khi nấu cả tháng mới hết những ngọn núi lá sen được chất đống cao ngút trong những ngôi nhà gỗ ba gian lợp ngói. Bọn trẻ suốt ngày chơi trò ú tim, trốn tìm trong những đống lá ấy. Và thằng nhãi ranh là mình từng có lần bị U đi tìm khắp nơi, thậm chí khóc lóc vì mất con, cả đội nấu cao đi tìm… chán chê thì thấy mình bỗng nhiên lăn bịch xuống nền nhà, chui ra từ đống lá sen. Hóa ra chơi trốn tìm, kiểu khôn lỏi nên trèo tít lên ngọn núi sen và chui vào đó, rồi thế nào lại tập trung nín thở để nấp rồi ngủ quên trong đó. Thế rồi trong khi ngủ cựa quậy thế nào mà trôi tuột rơi xuống nền nhà, trong khi cả đội nấu cao nhốn nháo đi tìm gần nửa tiếng, cả xóm làng nháo nhác vì tin mình bị mất tích, dân làng tưởng mình rơi tõm xuống mấy cái thùng đấu nước ngập sâu hoắm ven cái sân kho rồi.


    Nhớ thế những tối U nắm cơm bằng vải màn rồi gói lại bằng lá sen cho mình sáng sau mở ra chấm muối vừng ăn vội để đi học. U thì lúc nào cũng thế, cẩn thận lắm. Hình ảnh U mặc áo gụ, quần lụa cũ kỹ, cái áo gụ có túi hai bên vạt, xẻ tà ôm trọn lấy thân hình của một người đàn bà nông thôn lam lũ tuổi ngoài 40 gầy gò nhưng lại rất khỏe khoắn, nhìn U thoăn thoắt nặn cơm nắm, mồ hôi vã ra, mình lấy cái quạt nan tre phành phạch đứng cạnh, rồi lúc U nắm xong ngước mắt nhìn lên cười với mình, giống như cảm nhận được sự hạnh phúc khi thằng con trai bé nhỏ biết giúp mẹ bới nóng nực ngày hè.

    Rồi nhớ lắm những đêm trăng tháng Sáu trời trong veo, trăng sáng vằng vặc, những con đường làng ngợp mùi sen. Hai U con thủng thẳng từ sân kho về nhà, U gánh tòong teeng đôi quang gánh, trên quang là mớ lá sen loại u lấy về cho Thày gói trà rồi cho vào lọ để lấy mùi thơm. Đi trên đường làng năm ấy, một bên là những rặng tre kẽo kẹt, bên kia là cánh đồng trải dài tít tắp, nhìn lên bầu trời, ánh trăng sáng lồng lộng gió, U nắm tay mình bước đi, đôi chân như nhẹ nhõm hơn, bàn chân mình nhỏ bé luống cuống bên cạnh, rảo bước cho kịp U, mà vẫn kịp nhìn trăng để mơ một ngày, mình là chú Cuội, bay lên trời để xem cái làng mình từ trên nhìn xuống nó thế nào, chắc là phải đẹp và hùng vỹ hơn trên cái ngọn cây báng súng sần sùi mà lũ trẻ vẫn thỉnh thoảng trèo lên đó chơi, cho dù bị Thày U đánh cho tét đít.

    Lại nhớ những mùa sen cuối hè, trăng, hương, và nụ cười răng đen của U. Thoang thoảng…

    Theo Face Book nhà báo Ngô Bá Lục

    blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn


    Radio liên quan:

    Ý kiến bạn đọc [0]:

    Đăng nhận xét

Thông báo

Đóng

Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn nhấn vào đây để cùng chia sẻ bài viết với chúng tôi

To Top