Chúc các bạn một ngày vui vẻ và hạnh phúc.

    Blog Radio 251: Chỉ có thể bước tiếp về phía trước


    Mưa tháng năm, trời mây lặng lẽ, nắng đổ nhẹ trên những con đường. Gió ào ạt kéo về có khi lại như bão. Gió mang theo cái hương mát lành của mưa thoáng lơ đãng xuyên qua kẽ tóc. Những buổi chiều, mưa thường xuyên ghé qua, mưa rả rích, tạnh mưa lại nghe thấy đâu đó tiếng ve râm ran. Tiếng ve gọi hè về, cái mùa hoa phượng đỏ rực rỡ tuổi ban mai đã xa vời trong miền ký ức. Người bắt buộc phải rời bỏ, còn ai chọn lựa sự ra đi. Nơi kỷ niệm đã không còn thuộc về bất kỳ ai nữa…mãi mãi không thuộc về bất kỳ ai nữa…


    Night, một quán bar mang phong cách trầm, lắng đọng với những bản tình ca bất hủ,  song pha lẫn sự nóng bỏng của phong cách hiện đại. Điểm nổi bật nhất của nơi này chính là rượu. Hầu như các loại rượu ngoại cao cấp nhất đều có mặt ở đây. Từ Hennessy, Whisky, Brandy, Chopin,Vodka…cho đến các loại vang Pháp, vang Úc, vang Chile... Khách đến đây chỉ thuộc vào hạng vip, họ là những con người thành đạt, những đại gia tiếng tăm ở chốn ăn chơi, những cô cậu chủ nhỏ thích tập tành làm người lớn. Nói chung dù không sôi nổi náo nhiệt như những quán bar khác, nhưng Night vẫn có một lượng khách quen đáng kể.

    Cô đến đây vào mỗi tối, không phải để ngồi lặng lẽ. Night đã quá quen thuộc với hình ảnh của cô. Cô gái có gương mặt thánh thiện, non nớt như chưa một lần lăn xả với đời. Kiêu sa, đằm thắm, mỏng manh là những cụm từ chung mà dường như người đàn ông nào gặp cô cũng đều nói thế. Cô trở thành sự săn đón của họ, bởi cô khác biệt với những người con gái xung quanh chỉ biết bám víu vì tiền. Với cô niềm vui mới là quan trọng. Cô có thể cùng họ uống rượu, cùng tán gẫu rất lâu, cùng khiêu vũ một bản nhạc nhẹ, thậm chí cô cũng có thể lả lơi trong vòng tay của họ. Nhưng cô không bao giờ chấp nhận một lời mời đi chơi từ ai cả. Tất cả chỉ dừng lại là những cuộc vui ở Night và sau đó thì mọi thứ kết thúc. Nhưng họ thường không chịu bỏ cuộc đơn giản như vậy, những lúc đó cô chỉ thản nhiên mỉm cười và nói: “ Anh về bỏ vợ đi, thì em sẽ làm tình nhân của anh.”. Trong suy nghĩ, cô bật cười với câu nói của chính mình, vì cô hiểu rõ chẳng người đàn ông nào chịu từ bỏ gia đình để lấy tình nhân bao giờ. Đôi lúc cô cũng tự hỏi không hiểu sao những người tìm tới cô đều đã có gia đình?

    Sân thượng ẩm ướt, ngoài trời mưa vẫn còn lất phất vài hạt. Cô đứng ở bậc thang thoạt nhìn đã đoán biết được Hoàng đang có mặt ở đây. Chai vang đỏ của Pháp vừa mới được bật nút, nhưng sao lại chẳng có ai. Ánh mắt cô di chuyển quan sát. Bất ngờ có một bàn tay đặt lên vai, cô biết rõ không ai khác chính là Hoàng.

    - Nhớ anh rồi mới chạy lên đây hả?

    - Bớt giỡn đi. Tại chơi chán rồi.

    - Chứ không phải sợ tên nào chưa vợ tìm đến em nên kiếm anh để chống đạn hả?

    - Anh, chỉ được cái…nói đúng thôi. - Ánh mắt cô tỏ ra thất vọng. - Còn anh? Rượu ở đây mà người thì không thấy đâu.

    - Biết em sẽ đến nên đi lấy thêm một cái ly. - Hoàng cười tinh quái.

    - Cảm động quá, chưa uống mà muốn say luôn.

    Cô ngồi xuống ghế, đón lấy ly rượu từ Hoàng, hương vị nồng nàn thoang thoảng của rượu làm cô ngây ngất. Suy nghĩ trong cô lơ lững theo từng nhịp mưa. Cô hát, thật khẽ nhưng người ngồi kế bên vẫn có thể nghe được vì không gian quá yên lặng.

    “Bật khóc rồi cười, lệ tràn khóe mi

              Em nhớ anh nhiều, em nhớ anh nhiều

                    Hãy trả lời em. Hãy cười với em. Hãy nói một lời đừng làm em khóc…”


    Câu hát ngưng lại dở dang, bài hát quen thuộc cô vẫn thường hát một mình, nhưng chẳng bao giờ Hoàng nghe cô hát trên sân khấu của Night:

              - Sao chẳng bao giờ anh nghe em hát bài này trên sân khấu vậy?

              - Cái gì cũng phải giữ lại cho riêng mình một chút chứ.

              - Thì xem như hát cho anh nghe cũng được mà. - Hoàng bật cười.

               - Được, ông chủ của Night đã nói thì ai dám từ chối. Tìm mấy cô cũng được chứ đừng nói chi là em. - Cô đáp lại tinh nghịch.

               - Nhưng anh chỉ cần cô này thôi.

    Hoàng nói, tay anh nhẹ nhàng nâng lấy chiếc cằm của cô nhìn sâu vào đôi  mắt ấy thật dịu dàng.

               - Được luôn, nhưng mà hôm nay cô này say rồi. Nãy giờ nhìn chỗ nào cũng thấy choáng.

    Cô hất nhẹ tay Hoàng xuống, tựa người vào chiếc ghế sofa. Đôi mắt khép lại thật hồn nhiên như mọi người vẫn lầm tưởng. Nhưng đâu đó trên má cô có một vệt nước lăn dài. Hoàng tưởng rằng chỉ là vệt nước mưa do gió thồi vào.

               - Lại giả vờ say nữa rồi. Lần nào muốn né tránh cũng làm như vậy, tưởng anh không biết hả?

    Khi giấc mơ qua đi. Cảm giác quá thật, đến tưởng chừng khi tỉnh dậy mọi thứ vụt khỏi tầm tay thì vẫn không thể chấp nhận. Cô từng có một giấc mơ, giấc mơ về một miền ký ức xa xôi mà hình như chưa bao giờ cảm giác rằng nó đã tồn tại trong cuộc sống này. Chỉ là một giấc mơ. Nhưng sao nước mắt đã rơi? Sao nụ cười nào cứ mãi đeo bám theo những năm tháng dai dẳng? Niềm tin nào vẫn còn vẹn nguyên chưa thể xóa bỏ? Nỗi day dứt nào không hiểu tại sao vẫn chưa tìm được câu trả lời thỏa đáng?

    Anh đến tựa như cơn mưa làm dịu mát những ngày nắng. Còn cô là cơn gió lạ thổi vào cuộc đời anh. Cứ ngỡ rằng cơn gió ấy đủ mát lành để níu giữ một tâm hồn. Nhưng tất cả chỉ là bóng nước, tựa như thủy tinh vỡ vụn khứa vào tim. Hình ảnh thân thuộc bỗng chốc ẩn dấu sau màn mưa, anh rời xa. Với cô nó còn hơn tất cả những điều bất ngờ nào đã từng trải qua. Đến nỗi cô chưa bao giờ kịp nghĩ ra để chấp nhận. Không một tin nhắn trả lời , không một lý do, chỉ duy nhất một lời nói quá đỗi bình thản: “Chúc em thành công với những gì mình mong muốn và hãy cố gắng gạt bỏ những gì không tốt.” Và rồi anh hoàn toàn biến mất. Dù là facebook hay yahoo cũng không thể tìm thấy sự hiện hữu của anh. Cô gái ấy ngày xưa hãy còn nhìn cuộc sống thật đơn giản, cứ viễn vông rằng khi đã đặt sự chân thành vào tất cả thì sẽ luôn có một kết thúc đẹp. Còn cô gái hôm nay, vô tư hơn, cười nhiều hơn nhưng trái tim có còn sự nhiệt huyết yêu thương như ngày nào?

    Thời gian đã phủ mờ ký ức bao nhiêu tháng năm rồi? Một năm, hai năm rồi ba năm. Vắng anh mọi thứ cũng chẳng thể nào thay đổi, cô vẫn sống vui, bước qua những ngày không anh vẫn tràn ngập tiếng cười. Chỉ là mỗi khi nhìn mưa rơi, cô biết mình đang rất nhớ anh. Nỗi nhớ ấy chỉ muốn vỡ òa nhưng không thể bật khóc thành tiếng.

    Buổi sớm bắt đầu mang theo cái hương trong lành còn vươn lại của cơn mưa đêm, thời tiết lại đổi khác bất chợt. Mưa cứ mãi không ngừng rả rích, giống như cái sớm mai của ngày nào khi cô giật mình tỉnh giấc.

    Vẫn là cái khí trời se se, trong lành, thanh khiết đến lạ. Cô bước đến ôm choàng lấy anh từ đằng sau, giọng cười khúc khích. Cuốn sách trên tay đang đọc dang dở được đặt xuống. Nụ cười anh trẻ con nhìn cô trìu mến, bàn tay gõ nhẹ vào đầu:

    - Mới sáng sớm mà đã nhớ anh rồi à?

    - Ừ, nhớ lắm…

    - Em thật là…sao thành thật quá vậy?

    - Thành thật mà cũng ý kiến nữa? Thế người ta có nhớ không?

    Anh bật cười, bàn tay xoa nhẹ lên đầu cô.

    - Sao lại cười? - Cô cố tình hỏi.

    - Thì có người thích anh cười.

    - Ai vậy?

    - Không biết hả? Không biết thì thôi.

    Tiếng cười đùa vang vọng trong tâm trí cô, chỉ là một giấc mơ cũ kỹ. Cô cười nhạt, âm thanh của mưa như một giai điệu buồn. Có bao giờ sau mỗi giấc mơ là nước mắt?


    Hình ảnh của Hoàng đôi lúc tìm đến trong tâm trí cô. Con người bất ngờ xuất hiện và xen vào cuộc sống vốn trầm lắng, làm mọi thứ trở nên sống động. Là người đã mang cô đến với cái thế giới xa hoa nhưng cũng lắm phù phiếm, nhưng không bao giờ để cô chịu một sự tổn hại nào từ những người đàn ông khác. Cũng có khi cô tự cho mình cái quyền ỷ lại vào Hoàng. Cuộc sống của cô không biết từ khi nào đã quen với sự hiện hữu của con người này. Một người luôn hiểu cô trong thầm lặng, một chút cảm thông, một chút niềm vui và cô đủ thông minh để cảm nhận từ Hoàng là những ánh nhìn chất đọng tình cảm.

    Tiếng chuông cửa vang lên, Hoàng đến. Cô nhìn anh không tránh khỏi sự ngạc nhiên. Bởi ít khi nào Hoàng dành cho cô những cuộc hẹn bất ngờ.

    - Ra biển chơi không?

    - Với thời tiết này á?

    - Thế mới có cảm giác lạ. Em chuẩn bị đi.

    Cô nhìn Hoàng với cái nhìn dò xét. Những ngày mưa làm cô có cảm giác biếng lười chẳng muốn đi đâu. Nhưng thời gian hôm nay cô không có kế hoạch nào khác, dù sao cũng lâu rồi không ra biển. Thế là cô đồng ý với cái đề nghị quái gở của Hoàng.

    Trong khi chờ đợi, Hoàng bước đến bên bàn làm việc ngắm nhìn các vật dụng được cô trang trí khá tinh xảo. Bất chợt, Hoàng chạm vào chiếc hộp quà và không tránh khỏi sự tò mò. Vì lần nào đến nhà, chiếc hộp này vẫn nằm nguyên vẹn ở vị trí của nó. Hoàng còn nhớ lần đầu trông thấy chiếc hộp đó cách đây đã lâu lắm rồi.

                - Khăn len?

                - Khăn len nào?

    Cô quay lại nhìn Hoàng. Đứng lặng. Sự bối rối trong phút chốc không thể che giấu. Cái cảm giác gợi nhớ trong cô không còn nhỏ bé thoáng qua. Đã nhiều lần cô chắc chắn với bản thân rằng “Rồi sẽ qua thôi. Rồi cũng sẽ quên.”

    - Ừ, thì sao? - Cô cười nhạt.

    - Anh không ngờ em cũng biết đan khăn đấy.

    - Cũng biết sơ sơ đủ xài.

    - Đẹp vậy mà nói là sơ sơ à?

    - Hahaha…quá khen. - Cô bật cười.

    - Em làm mà không tặng ai sao? Vậy tặng anh đi. Để đây bám bụi. Phí!

    - Không thấy em để trong hộp hả? Thích thì em đan cho một cái. Màu đỏ không hợp với anh đâu.

    - Hứa rồi đó.

    Đêm và mưa, cơn mưa mùa thu dịu dàng hơn nhưng cũng là lúc những cảm xúc ngủ quên dễ dàng thức giấc. Night bắt đầu hoà nhịp vào men say của rượu  với những bài hát buồn. Cứ mỗi thứ sáu hàng tuần ở Niht lại có tiết mục mọi người cùng hát. Sân khấu được dàn dựng âm thanh cho bất cứ vị khách nào muốn hát. Cô gọi một ly Hennessy nhâm nhi và ngồi một mình. Suốt từ chiều tới giờ cô không nhìn thấy bóng dáng của Hoàng, hình như hôm nay phải gặp một người bạn đặc biệt nào đó. Cô cũng không nhớ rõ là mình đã nghe điều đó ở đâu, vào lúc nào. Nỗi trống trải trong lòng không biết từ khi nào lại tìm đến cô và ngự trị. Như một thói quen, cô hát. Cô cần phải làm cái gì đó để tâm trí không có cơ hội để suy nghĩ nhiều. Rượu chẳng bao giờ được cô xem là giải pháp tốt mà người ta vẫn thường lấy để tìm quên. Giọng hát cô khẽ cất lên, bài hát mà cô vẫn thường giữ cho riêng mình chứ không  bao giờ hát cho bất kỳ ai. Từ hàng ghế sân khấu, cô đã nhìn thấy Hoàng đang chăm chú lắng nghe. Nhưng trước Hoàng, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô đã bắt gặp một ánh mắt khác ngay bên cạnh. Người đàn ông đó đã xuất hiện từ bao giờ? Đủ kinh ngạc để làm nhạt nhoà những hình ảnh khác trong mắt cô. Những ca từ chầm chậm vang lên, rõ ràng hơn trong tiếng nấc nghẹn ngào mang theo cả sự lạnh lùng:

    “Anh cho em bình yên, anh cho em hạnh phúc, ấm áp bên nhau, phút giây đùa vui.

                 Anh cho em niềm tin, anh cho em cuộc sống như cơn gió ru bên em mỗi chiều.

                 Sao nay em ngồi đây, đôi tay em lạnh quá, nước mắt em rơi phải chăng là mơ.

                 Em đan tay vào nhau, nhưng sao trơ trọi quá, em đã mất anh, mất anh thật rồi.

                 Bật khóc rồi cười, lệ tràn khóe môi.

                 Em nhớ anh nhiều, em nhớ anh nhiều.

                 Hãy trả lời em, hãy cười với em, hãy nói một lời.

                 Đừng làm em khóc, đừng làm em khóc….”

    Đôi mắt của ai đó cũng đang hướng tầm nhìn về phía cô. Là anh…có phải là anh không? Khoảng cách lúc này giữa hai con người chỉ còn lại giới hạn trong vài bước chân, nhưng sao cô vẫn cảm thấy quá xa vời. Chính là ánh mắt đó, gương mặt đó, anh đã thành công với những gì mình mong muốn rồi phải không? Thế nên trông anh thật xa lạ. Anh vẫn đứng đó, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô. Nhưng ý nghĩa của ánh nhìn đó giờ đây là gì? Bao năm qua anh đã sống thế nào? Bên cạnh lúc này đâu chỉ có riêng mình anh? Phải chăng đã có người xứng đáng hơn cô để có được tình yêu của anh? Hàng ngàn câu hỏi chất ngập trong đầu.

    Cuối cùng bản nhạc cũng kết thúc. Cô rời khỏi vị trí niềm nở một nụ cười. Bước chân ngập ngừng trong đám người đông đúc, cô không biết có nên bước đến chỗ Hoàng và người đó đang ngồi. Bất chợt, một bàn tay kéo cô lại thật nhẹ nhàng. Là một gã trai lạ mặt nào đó mà cô chưa từng gặp. Hắn mời cô một ly Brandy, loại rượu mạnh này cô chưa bao giờ thử qua. Cô thoáng chút bất ngờ, nhưng cũng mỉm cười đồng ý. Lúc này cô không muốn có thêm bất cứ suy nghĩ nào nữa. Cô uống cạn mà cố không để lộ vẻ khó chịu trên gương mặt non nớt. Gã mời cô nhảy, cô cũng không từ chối. Lại tiếp tục một cuộc vui giống như mọi khi, nhưng rượu vào làm cô hơi choáng. Chỉ được một lúc, cô đã đẩy gã trai kia ra khỏi người mình, bước chậm rãi về phía ánh nhìn quen thuộc, nhưng lạnh lùng.

    - Hôm nay em sao vậy? Có chuyện gì à? - Hoàng hỏi.

    Cô mỉm cười lắc đầu.

    - Thì anh kêu em hát anh nghe còn gì. Giờ hát rồi thì lại thắc mắc.

    - Vừa nãy gã đó đưa em uống gì vậy?

    - Một ly Brady. - Cô cười tinh nghịch.

    - Cái gì? Em đã uống thứ đó bao giờ đâu?

    - Thì giờ uống rồi đó. Có sao đâu.

    - Thật chứ.

    Cô gật đầu. Bất giác ánh nhìn chạm phải con người ấy. Hoàng hình như cũng chợt nhớ ra điều gì đó.

    - À quên, để anh giới thiệu. Đây là bạn anh. Mấy lần đã định giới thiệu với em rồi mà anh ta cứ cáo bận mãi.

    - Thì tôi bận thật mà. Đâu được rãnh rỗi như cậu. Quán bar của cậu làm ăn rất khấm khá. Chẳng phải lo nghĩ gì.

    - Còn anh thì sắp làm chủ quán bar này. Thế mà còn tham lam gì nữa hả ông anh?

    - Ý anh là sao? Anh muốn sang lại quán này hả? - Cô ngạc nhiên quay sang hỏi Hoàng.

    - Từ từ, đợi mọi việc đâu vào đấy anh sẽ nói hết với em. Em là nguyên nhân chính mà.

    Cô im lặng né tránh ánh nhìn tình cảm của Hoàng. Bàn tay Hoàng đặt lên tay cô, cô vội vàng rút lại. Hôm nay có nhiều điều bất ngờ xảy đến, nhưng tất cả chỉ làm cô cảm thấy ngạt thở thôi. Với anh, cô bây giờ không khác gì một người xa lạ. Cô không muốn tiếp tục ngồi lại để nhìn anh thân thiết hơn với người con gái khác.

    - Em mệt rồi. Em về trước đây. Mọi người ở lại vui vẻ.

    Cô bỏ đi thật nhanh, nhưng bước chân chỉ kịp dừng lại ở ngay cửa vào. Bất giác, lại một bàn tay nữa kéo cô đi ra khỏi nơi đang đứng, lần này cô cảm thấy rõ rệt cái siết tay thật mạnh đến nỗi làm cô đau. Bàn tay ấy vẫn nắm chặt cho đến khi đưa vào trong xe. Mọi thứ diễn ra chỉ trong phút chốc, bất ngờ đến đột ngột. Là anh. Lại là anh. Tại sao lần nào anh cũng trao cho cô sự kinh ngạc và rồi bắt cô chấp nhận nó mà không cần phải biết đến lý do?

    Chiếc xe lao vút trên đường mưa, cô ngồi yên lặng, không la lối như một lẽ vốn dĩ cô chắc chắn sẽ làm với bất kỳ ai nếu hành động như vậy với cô. Vì sao ư? Cô muốn nghe anh nói. Cái càm giác xa cách ấy không phải là ngày một ngày hai, cũng không phải là vài tháng mà đã là ba năm rồi. Nỗi nhớ ấy đã đủ dài chưa?

    Xe bỗng dừng lại, khoảng lặng giữa hai con người cứ thế kéo dài. Nhưng rồi cô cũng lên tiếng:

    - Những gì anh muốn, anh đã đạt được chưa?

    - Cũng xem là có một chút.

    - Vâng, em cũng nhìn thấy điều đó. Thành công…lẽ dĩ nhiên là sẽ có thay đổi.

    - Em sai rồi. Anh vẫn là anh thôi.

    - Anh chắc không?

    - Còn em? Cô học trò ngày nào sao bây giờ lại…

    - Em làm sao?- Cô cười nhạt. - Ý anh là em đã trở thành đứa con gái dễ dãi và hư hỏng, phải không?

    - Không lẽ những gì anh tận mắt nhìn thấy là sai à? Điều đó em phải hiểu rõ hơn ai hết chứ?

    - Nhìn ư ? - Cô lại bật cười trong tiếng nấc. - Anh không thấy bản thân vô lý lắm sao? Ai là người đã nói kết thúc? Không có lý do cũng không cần giải thích. Thật đơn giản như một câu nói đùa. Vậy thì bây giờ gặp lại, em có là gì, là ai, như thế nào…cũng đâu còn quan trọng.

    - Nhưng anh không hy vọng gặp lại em trong hoàn cảnh như vậy?

    - Với anh…em đã từng ở đâu trong trái tim anh vậy?...Có bao giờ…anh thật sự đã đặt một niềm tin nơi em?....

    Cô nhìn anh thật lâu, ánh nhìn tràn ngập nỗi thất vọng như muốn xuyên thấu vào tâm trí người đối diện. Rồi cô lặng đi, mở cửa, bước ra khỏi xe, cô hòa mình vào cơn mưa đang xối xả. Tưởng chừng là những mảnh vỡ của thủy tinh đang khứa vào da thịt. Mưa phủ lấp trên gương mặt cô dòng nước mắt đau đớn. Ngày gặp lại là như thế sao? Cái viễn cảnh này dù có nằm mơ cô cũng không thể nào mường tượng ra. Đêm sao mà còn dài quá, cô mong trời sáng. Để ánh nắng hong khô nỗi đau, giọt nước mắt nào cũng sẽ không còn rơi nữa.


    Kể từ đêm hôm đó cô không đến Night nữa, di động của cô im bặt suốt hơn một tháng. Những cuộc gọi nhỡ của Hoàng đã chất đầy trong danh sách. Thời gian này cô dành hoàn toàn cho công việc. Những buổi làm ngoài giờ cứ nhiều thêm cho tới tận khuya, cô mệt mỏi nhưng chỉ có như vậy khi nằm xuống giấc ngủ mới dễ dàng tìm đến mà không mang theo những cơn mộng mị. Sau khi đơn xin chuyển công tác đã được duyệt, cô mới chịu đến gặp Hoàng để chào tạm biệt.

    Vẫn là cái thói quen thường nhật, Hoàng ngồi ở sân thượng của Night nhâm nhi loại rượu vang ưa thích. Trên bàn đã để sẵn hai ly rượu vừa được rót đầy. Nhìn thấy cô, dường như Hoàng không thẻ che giấu đi nỗi xúc động của mình:

    - Cuối cùng em cũng chịu gặp anh.

    - Đừng nghĩ là em muốn trốn anh. Không phải như thế.

    - Vậy còn lý do nào khác ư?

    - Điều đó không còn quan trọng. - Cô ngồi xuống, đưa đến trước mặt

    Hoàng một chiếc túi nhỏ. - Tặng anh. Vì thời gian gấp quá nên cũng không biết tặng gì…em sắp phải đi. Em đã xin chuyển công tác rồi.

    Hoàng vội mở ra. Món quà chính là chiếc khăn hôm trước đã nhìn thấy ở nhà cô.

    - Đột ngột thật, em chán nơi này rồi à?

    - Cũng có lẽ là vậy - Cô cười nhạt. - Dù sao cũng cám ơn anh thời gian vừa qua.

    - Vậy hãy đi cùng anh.

     Hoàng nhìn cô nói thật nghiêm túc.

    - Anh đang nói gì vậy?

    - Ba mẹ vẫn luôn hối thúc anh sang Úc đoàn tụ gia đình. Chần chừ mãi là vì em thôi. Anh rất hy vọng em sẽ đi cùng anh.

    - Cho nên anh muốn sang nhượng lại nơi này?

    - Đúng vậy. Em có hiểu không? Anh đang bày tỏ tình cảm với em đó.

    Cô lặng yên. Không phải cô không hiểu, đôi khi có những thứ dù biết trước sẽ xảy đến nhưng khi nó đến thật vẫn khiến ta bối rối. Trong thâm tâm, Hoàng ngự trị và chiếm một phần quan trọng. Cô đã kịp nhận ra và trân trọng, với cô Hoàng là một người tri kỷ và sẽ mãi là như thế.

    - Cám ơn anh. - Cô cười rạng vỡ. - Nhưng em không thể…em biết mình nợ anh một lời xin lỗi.

    - Em không cần thời gian để suy nghĩ sao?

    Cô khẽ lắc đầu.

    - Còn nhớ khi em tìm đến Night, em đã nói gì không?

    - Vâng, em muốn tìm một người.

    - Vì em nghĩ có thể sẽ gặp lại người đó ở chốn xa hoa này…người đó anh cũng biết đúng không?

    Cô nhìn Hoàng, ánh mắt đầy kinh ngạc. Nhưng không thể nói thành lời.

    - Anh đã nhìn thấy người đó kéo tay em đi.

    Cảm xúc mang những tâm tư xáo trộng như muốn vỡ òa. Cô quay người chầm chậm bước về phía trước, nơi bầu trời cao vời vợi vẫn trong xanh.

    - Cuộc đời thật lắm bất ngờ anh nhỉ? Họp rồi lại tan, hoặc là tương phùng để rồi chia xa mãi mãi. Anh sẽ có một cuộc sống mới, em thì bước tiếp con đường của em và người ta cũng chỉ muốn tiến về phía trước không đắng đo nhìn lại…Anh đi vui vẻ nhé, với em anh mãi là bạn là tri kỷ.

    - Em vẫn còn đang chờ đợi phải không? Tại sao không nói với người đó? Đủ kiên nhẫn để chờ, tại sao lại không dám nói ra?

    - Vì người em vẫn luôn chờ đợi là một giáo viên nghèo không có gì trong tay ngoài công việc và sự cố gắng với cuộc sống. Con người có trái tim ấm áp đó bây giờ đâu rồi…em cũng không biết nữa…

    Nụ cười cô lại mỉm, nụ cười nhắn nhủ bình yên hay là nụ cười chào cáo biệt…dành cho ai đây? Hoàng đứng lặng, ánh mắt vẫn dõi theo dáng hình cô đang xa dần, cảm xúc như vỡ oà. Từ đằng sau, có tiếng bước chân chầm chậm tiến lại gần. Dường như với Hoàng sự hiện diện của con người này không hề bất ngờ chút nào.. Hai người đàn ông nhìn nhau, suy nghĩ chất chứa trong khoảng lặng vô định, mỗi người là một nỗi niềm riêng nhưng lại cùng nghĩ về một người.

    Hoàng nâng niu trên tay chiếc khăn len mà cô đã tặng. Chiếc khăn len màu đỏ, màu của quyền lực nhưng cô độc…

    - Trả lại cho anh.

    - Không. Đó là quà cô ấy đã tặng cho cậu.

    - Hãy giữa lấy đi. Vì anh đã chọn một con đường đầy huy hoàng nhưng đơn độc…và vì tôi biết khi đặt hết tâm ý vào chiếc khăn này cô ấy không phải muốn dành cho tôi.

    Người đàn ông kia cầm lấy chiếc khăn trên tay, vuốt ve. Nét mặt vương lại chút buồn nào thoáng qua.

    - Rốt cuộc thì khước từ một tình cảm chân thành của ai đó chưa chắc đã đúng. Nhưng cố chấp để yêu một người không còn tồn tại chắc gì đã sai…

    Hoàng  bỏ đi, chỉ còn người đàn ông kia ở lại. Nắng chiều đã nán lại trên những vách nhà cao tầng, thứ ánh sáng mờ ảo dệt lại những chuỗi ngày đã qua.


    Quá khứ có đẹp đến đâu thì cũng chỉ là quá khứ. Đã đợi chờ, đã nhớ thương. Cảm giác vẫn còn đó thì đã sao? Gặp lại nhau đó nhưng hình như nơi ta đứng đã lạc nhau mất rồi. Cũng không xoá đi được cái sự thật của hiện tại. Không thể dừng lại, càng không thể quay lại. Chỉ có thể bước tiếp về phía trước. Cái cảm giác đó mơ hồ tựa là giấc mơ, dù là lúc bắt đầu hay kết thúc cũng vậy. Mảnh ký ức trong veo, chất đọng thứ tình cảm nào chân thành, nụ cười nào thật tinh khôi trong mưa chiều. Tất cả đã hoàn toàn tan biến hoá hư vô, không thể tìm lại một chút dấu vết nào…mãi mãi không còn thuộc về bất kỳ ai nữa. Bất giác em nhận ra sau mỗi giấc mơ có giọt nước mắt đọng lại nơi khoé mi…

    Gió trời lặng lẽ sang thu

    Hạt mưa cũng rớt từ mây nhẹ nhàng.

    Bức tranh ngày ấy chiều vàng

    Giật mình như thấy lập lờ sau mưa.

    Cảnh đây vật chẳng hao gầy

    Nhưng tình thơ ấy người còn đó không?

    Ráng chiều tím lại sắc thu

    Có chăng người để tình kia phai màu.

    Tháng ngày vụt mất bao lâu?

    Đủ cho ký ức lạc dòng xót xa.

    Nhìn trong nước mắt nhạt nhoà

    Nhớ ngày quay bước dấu chân lạnh lùng.

    Nụ cười gắng gượng trên môi

    Nguỵ trang cho những đắng cay nghẹn lời.

    Tình mang theo những mặn nồng

    Tin yêu vẫn biết người còn có ta.

    Nhưng tình ngày cũ đã xa

    Giờ đây hai đứa một phương khác trời.

    Mỉm cười cho nhẹ nỗi đau

    Cần chi nuối tiếc cho lòng vấn vương.

    Chúc nhau trong tiếng lặng thầm

    Bình yên đi hết đoạn đường ngày sau.

    Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của thính giả Hàn Vi

    blogviet.com.vn


    Radio liên quan:

    Ý kiến bạn đọc [0]:

    Đăng nhận xét

Thông báo

Đóng

Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn nhấn vào đây để cùng chia sẻ bài viết với chúng tôi

To Top