Chúc các bạn một ngày vui vẻ và hạnh phúc.

    Em muốn ngủ với anh - Chap III



    - Hai mình .

    - Ơ này thế mặc cả váy của mẹ anh về ah.

    Nó lờ đi câu đùa của anh, giả vờ không nghe thấy.

    - Thôi em về trước đây. Anh trả tiền phòng nhé.

    - Thế mà cũng dặn. Em sẽ trả chắc. Ơ này tối thế mà cũng về ah? -Anh vừa nói vừa mặc quần áo.

    - Phải về trước khi hàng xóm em dậy.

    - Đi bộ về á ?

    - Chứ sao nữa.

    Anh muốn giúp cô bé. Chắc chắn là nó có chuyện, anh biết. Và anh thực sự muốn giúp nó, vì anh cảm thấy rất quan tâm đến cô bé kì lạ này.

    - Thôi đợi anh mặc quần áo xong anh đưa về. Tối thế đi một mình ma bắt.

    - Sắp chết rồi còn sợ gì nữa – Nó cười phá lên.
    Nó đã mặc quần áo xong . Bước ra cửa rất nhanh, cư như là muốn chạy trốn vậy.

    Anh túm lấy tay nó và nhìn vào mắt.

    - Ơ … Sao lại có gặp lại nữa … Gặp thế thôi chứ … một đi không trở lại _ Nó lè lưỡi _ Tình nghĩa đôi mình có thế thôi – Cười thật tươi và gỡ tay anh ra.

    - Chờ đã … Cho anh số …

    Nó quay lại và vẫy tay tạm biệt anh. Anh mặc thật vội quần áo rôi chạy theo.

    ” Chờ đã , cô bé . Anh sẽ giúp em. ”

    - Từ từ, anh đưa về – Anh đã đuổi kịp nó.

    - Không thích … Em ko muốn anh biết nhà …Phiền lắm … Thế nhé … Tạm biệt anh …

    Nó nhướn lên hôn nhẹ vào má anh rồi quay đầu bước đi.

    Vĩnh biệt anh, chàng trai dễ thương. Anh là một người tốt, rất dịu dàng. Lên đến đó em sẽ để tâm phù hộ cho anh.

    Chào anh. Người tình một đêm !

    Nó bước đi không hề quay đầu lại.

    - Thế ai sẽ đưa em về lúc em say rượu nhũn ra?



    - Ai sẽ cho em cùng đua xe thế ?



    - Em sẽ tự mua thuốc lắc để cắn chắc ?



    - Em sẽ tự tìm đc hêrôin để hít ah?

    Cô bé dừng hẳn bước và quay lại. Mặt cô nhăn lại và lấy hai tay ôm trán.

    - Khỉ thật , em còn chưa tính đến những chuyện đó

    Anh bước thật nhanh đến bên cạnh, khoác tay anh lên vai nó.

    - Ít nhất thì anh cũng sành đời hơn. Anh sẽ giúp em. Từ giờ anh sẽ là BOSS của em …

    10h30.

    Một buổi sáng mùa xuân. Những ánh nắng len lỏi từ khung cửa sổ, tràn vào căn phòng nhỏ sơn toàn màu hồng. Nắng ùa cả lên giường, nơi có một cô bé đang ngủ. Nắng nhảy nhót trên đôi mắt khẽ nhắm hờ của cô bé khiến nó giật giật.

    ” Khỉ thật, tối qua ngủ lại quên đóng cửa sổ ”

    Cô bé cảm thấy ngày hôm nay sẽ là một ngày tốt lành đây , mặc dù trong người vẫn còn rất mệt ( Đêm qua ngủ được có mấy tiếng ).

    Trên chiếc bàn học bằng gỗ ép, nơi chiếc điện thoại nhỏ màu bạc treo lủng lẳng đủ thứ trên đời, chiếc đèn hiệu vẫn nhấp nháy . Có lẽ có tin nhắn hay gọi nhớ gì đấy

    ” Dậy chưa thế. Khi nào dậy gọi cho anh.” – SMS từ Đăng Khôi

    Nó mơ màng nghĩ lại buổi tối hôm qua lúc anh chở nó về

    - Này em lưu tên anh vào máy là cái gì thế . Đừng có mà đặt mấy tên linh tinh đấy nhé – Anh quay lại và liếc vào cái màn hình nhỏ xíu .

    Nó ngồi đằng sau, vẫn đang cắm mặt bấm bấm .

    - Anh thích cái tên ” Chủ Silip ” chứ ? – Nó ghé mặt vào tai anh hỏi nhỏ .

    - Trời đất , người đẹp thế này mà em đặt cho cái tên xấu thế . >”< . Đổi đi , đổi đi .

    - Ơ , em chỉ hỏi anh có thích không thôi mà …. Chứ trong đây em lưu tên khác rồi …. Nhưng nếu anh thích cái tên đó thì em có thể sửa lại … – Nó tỉnh bơ .

    - Đang lưu tên gì ? – Qua gương chiếu hậu anh khẽ lườm cho nó một cái .

    ” Cái con bé này , thể nào nó cũng đặt cho mình một cái tên bố láo cho mà xem ”

    - Tên là Đăng Khôi …. hihi … Tên đẹp không ? _ Nó cười tít cả mắt .

    Xe phanh cái kíttttttt .

    - Sao em biết anh tên là Khôi ? … Khai thật mau … Tất cả những cái em nói lúc nãy không phải là trò đùa chứ ?

    - Ơ ơ , sao anh lại tên là Khôi ? … Em đặt vu vơ thế thôi mà …

    - Thì bố mẹ đặt tên là Khôi thì tên là Khôi … Mà vu vơ là vu vơ thế nào ? .. Vu vơ làm sao mà trúng được ? – Anh nghiêm giọng .

    - Ơ hóa ra tên là Khôi thật … haha ….- Nó thấy có cái gì đó rất buồn cười .

    - Cười cái gì mà cười …. Có cái gì đáng cười …. Sao em biết anh tên là Khôi …

    - Tại cái mặt anh nó cứ Khôi Khôi thế nào í … – Mặt em vẫn tỉnh bơ.
    Anh cốc vào đầu nó rất là đau .

    - Này , anh đừng có mà cậy đội mũ bảo hiểm – Nó lườm – Thích bị nhổ râu không ?

    - Nói thật , không thì xuống … Em bị sa thải … Anh rất ghét những người không trung thực …

    - Tại anh có kiểu cười răng khểnh giống anh Khôi mà . Chứ bố ai biết được anh tên là Khôi … Làm gì mà anh căng thẳng thế .

    - Uh , thế cười răng khểnh có đẹp trai không ?

    - Có có , đẹp trai chứ ….

    Nó chớp mắt lia lịa và mơ màng nghĩ về thần tượng Đăng Khôi … Ôi ôi anh ấy đẹp trai khỏi phải nói … Dễ thương đừng hỏi í ….

    - Ờ , thế còn nghe được chứ _ Anh có vẻ rất hài lòng về câu trả lời ( Măc dù trong đầu hai người hiện lên hai hình ảnh hoàn toàn khác nhau )…

    - … Thôi, đi tiếp ….. Em được nhận làm việc trở lại.

    - Này thế anh lưu tên em là cái gì … Đưa ngay cái điện thoại đây em xem nào …

    ” Nhóc hâm TKCVĐ”…..

    - Hả cái gì thế này … Tờ ka cờ vờ đờ là cái gì ?

    - Tưởng em thông minh lắm cơ mà … Giỏi dịch đê … Hô hô _ anh cười có vẻ khoái chí .

    - Thế a lờ đờ dờ hờ là cái gì ?

    - Anh không biết … Ở đâu ra thế …

    - Đấy , anh đặt vớ vẩn thế rồi bảo dịch đi … Bố anh cũng không dịch được ấy chứ…

    - Ăn nói thế đấy ah … Đập chết giờ … “TKCVĐ nghĩa là thần kinh có vấn đề ” đấy … haha … Thế còn ALĐDH nghĩa là gì ?

    - Nghĩa là “Anh là đồ dở hơi” …. Hahaha …

    - Này tôi đuổi cô xuống đi bộ ngay bây giờ đấy cô nhé .

    - Này nói cho anh biết mời em lên rồi đuổi xuống hơi bị khó nhé … Hehe … – Nó vênh mặt .

    - Nhân viên mà như thế đấy … – Anh thở hắt ra – Mà này em lại đổi thành cái quái gì thế này … Cái gì … ” Huyền Siêu Nhân Dũng Cảm ” …. Tên em đấy ah …

    - Vâng … Chẳng lẽ tên mẹ anh …

    Cốp cốp cốp 3 cái vào đầu .

    Cúc cu … Cúc cu … Cúc cu … Là nhạc tin nhắn của nó ….

    ” Ê ê . Dậy đi chứ . Ngủ như lợn thế hả . Đồ lười . ” _ SMS từ Đăng Khôi .

    ” Dậy từ sáng tinh mơ rồi . Chờ trưa anh gọi dậy chắc .”

    ” Thế sao không gọi lại . Cô thích bị đuổi việc không ?” – SMS từ Đăng Khôi .

    ” Không thích gọi lại. Cứ thích thế đấy . Anh giỏi thì đuổi đi . Đồ rậm râu xấu giai . Lè . ”

    “Tôi ko cãi nhau với cô . Chiều nay 4h . Đến thương lượng hợp đồng . Tôi qua đón . Không cãi .”

    Cái anh già này đúng là thích bày trò . Mà toàn trò quái đản và nhố nhăng chứ . Nó tự cười một mình….

    - Đây đây… Em kí vào đây … – Anh gõ gõ vào chỗ còn trống trên tờ văn bản .

    Cô bé cầm tập văn bản gồm mấy tờ A4 gì đấy , kín mít chữ !

    - Đấy , em thấy anh giỏi không . Mới sáng giờ mà anh soạn xong đống này đấy …

    - Anh cũng rỗi việc ghê nhở – Cô bé ngước lên nhìn anh một cái , sau đó lại cúi xuống cắm cúi đọc _ … ” Hợp đồng lao động” … ” Bên A ” … ” Bên B “…. – Cô bé lầm rầm đọc .

    - Cái gì thế này ? – Bỗng nó hét lên .

    - Cái gì ? …Đâu? …. Đưa anh xem nào . Mà em nói be bé thôi chứ . Cứ hét lên thế người ta sẽ tưởng em bị điên đấy.

    Và quả thật những người còn lại trong quán cà phê cũng đang quay lại nhìn chằm chằm vào nó .

    Tiếng hét lớn trong cái không gian chật hẹp kín mít này làm ai cũng phải giật mình .

    Lũ con gái bây giờ lấc cấc thật . Ăn to , nói lớn , hét ra lửa … Có lẽ trong đầu mọi người đang nghĩ như thế đấy và nó thầm thấy xấu hổ , mặt đỏ lựng cả lên .

    - Anh xem đi cái gì thế này? – Nó nói với giọng nhỏ nhẹ nhất có thể .

    Lấy tay chỉ chỉ vào một đoạn chi chít chữ trong tờ giấy .

    - Hờ hờ … Em cứ nói đủ nghe thôi … Em biết cái tivi không … Đấy … Kia kìa … Volume khoảng tầm 50/100 gì đấy là được

    Anh nhướn người lên khỏi ghế và dí sát mặt vào mặt nó đang ngồi trên chiếc ghế đối diện và nói nhỏ

    - Em mà cứ thầm thì một mình như thế thì người ta cũng sẽ tưởng em bị điên đấy …

    Ngoéo một cái . Áaaaaaaaa .



    Radio liên quan:

    Ý kiến bạn đọc [0]:

    Đăng nhận xét

Thông báo

Đóng

Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn nhấn vào đây để cùng chia sẻ bài viết với chúng tôi

To Top