Đôi dép được quăng xuống đất . Cạch . Một bao thuốc và một cái bật lửa được đặt vào chỗ ấy .
- Hút thử cái cho biết – Cô cười , đôi mắt cố mở to nhưng trông vẫn rất lim dim .
- Mới mấy chén mà đã linh tinh rồi .. Về nhé …
Thấy cô bé loay hoay vẫn chưa trèo lên cái ghế đc , anh bèn nhảy xuống và đỡ cô ấy lên.
- Ơ này về là về thế nào . Đã say đâu mà về . Vẫn còn tỉnh lắm … Nào … Anh …. Uống – Cô giơ cái ly trên đầu – Vì hợp đồng của chúng ta .
- Đã rót đâu mà uống …. Đưa cái li đây rót cho …. Mà thuốc với bật lửa đâu ra thế này ?
- Em xin cái anh giai ở đằng kia kìa _ Nó lấy tay chỉ chỉ _ Anh ấy bảo hôn anh ấy một phát rồi anh ấy cho cả bao . Lúc đầu em chỉ xin một điếu thôi …
- Trời ạ … Rồi thế nào nữa …
- Em hôn anh ấy hẳn hai phát … haha …. haha … Mồm anh ấy khét lắm … Toàn mùi thuốc lá thôi … Hôn mà cứ như là chui đầu vào bếp than í … haha …
- Cái con nhỏ này thật đúng là ….
- … Thế là anh giai cho luôn cái bật lửa …. Chứ anh nghĩ em tự đẻ ra cái bật lửa chắc… hiiiiiiiiiiii
Cô vụng về đưa điếu thuốc lên miệng .
- Nào nào , châm lửa , châm lửa … Đại ca , châm lửa đi….
…
Anh cầm cái bật lửa , bật cái tách , đưa lên đầu điếu thuốc cô bé đang cầm . Điếu thuốc bắt lửa bốc cháy nghi ngút . Cô bé có vẻ lúng túng khi cầm điếu thuốc trên tay . Nó chẳng có vẻ gì là hợp với cô .
Rít một hơi thật mạnh , đóm lửa trên đầu điếu thuốc cháy càng mạnh và càng đỏ rực , và sau cái hơi rất là dài đấy , điếu thuốc ngắn đi hẳn một đoạn .
Ho sặc sụa .
- Khiếp quá cái thứ chết tiệt này …. Không hiểu sao bọn đàn ông các anh lại thích … Khét lẹt ra … Cứ như là ngậm mồm vào cái ống bô xe máy ấy …
Cô dúi mạnh điếu thuốc vào cái gạt tàn trước mặt khiến nó tắt ngúm .
- Ko hút nữa… Chẳng ngon gì cả …. Uống rượu thôi…. Rượu này ngon đấy … Nào nào …. Tiểu đệ đâu rồi …. Châm tửu , châm tửu đê … Làm mới ăn chậm chạp như một con rùa ….
Cô lại dốc thêm một ly nữa . Chai rượu mạnh đã gần hết . Im lặng .
- Em có dự định gì chưa?
- Em tính sau khi hết hợp đồng với anh …_ Cô ngừng lại _ … Rồi sau đó một vốc thuốc ngủ …. Xong …. Thế là hết … Sau đó em sẽ để lại tất cả những bộ phận còn có thể dùng được cho y học … Để lại hết tất cả , anh ạ . Họ muốn lấy gì thì lấy …. Em đã viết trong thư rồi …. Đó là tất cả những gì em còn có thể đóng góp cho cái thế giới này , anh ạ …
- Em nợ thế giới này một cái mạng sống . Nó đã nuôi sống em đến ngày hôm nay …. Em nợ nó …. Và bây giờ em trả lại nó … Trả lại nó tất cả …. Tất cả , anh ạ ….
Anh thở dài . Trong lòng anh một tâm trạng rất nặng nề ….
- Tai sao em không là một người bình thường đi …. Tại sao không làm việc , và suy nghĩ như mọi người ….. Tại sao không lấy chồng , đẻ con, tìm việc làm như những người khác ….
- Em cũng từng mơ ước , anh ạ . Trong mơ em đẻ ra ba đứa con… Có trai , có gái…. Em sẽ đặt một đứa là Cua , một đứa là Thỏ , một đứa là Mèo , anh ạ . Rồi em sẽ gọi chúng nó : ” Cua ơi ….. Thỏ ơi …… Mèo ơi …… Về ăn cơm ” …
Nó cầm cái ly và lại làm một hơi nữa.
- … Nếu giả sử mà em vỡ kế hoạch anh ạ …. hờ hờ …. mà lại tòi ra một thằng cu nữa , anh ạ …. hờ hờ … Thì em sẽ đặt tên nó là Khôi ….. haha …
Anh quay sang nhìn nó , chả buồn lườm .
- Tên là Khôi hay lắm anh ạ … Rồi nó sẽ có răng khểnh giống anh … Giống anh Đăng Khôi :X …. Con trai em sẽ tên là Khôi ….. Khôi ơi về ăn cơm …. Khôi ơi Khôi …. Về ăn cơm …. Khôi ơi …..
Cô bé gục xuống nơi hai cánh tay đang chống xuống bàn . Nó nhắm mắt lại và ko nói gì nữa . Bên cạnh là chai rượu rum cạn sạch ko còn đến một giọt .
Anh mông lung suy nghĩ về những gì cô bé đã nói .
” Cô bé ơi … Cô bé ơi … Cái gì đã khiến em thành thế này vậy … ”
Anh ngắm nhìn cô bé đang ngủ gục trên bàn , đôi mắt nhắm nghiền lại, nước mắt vẫn khẽ chảy làm nhòe hết cả mascara .
Cô bé có khuôn mặt tròn , bầu bĩnh . Đôi mắt một mí không to lắm và nhất là khi cười thì híp hết cả lại . Một cô bé không xinh , với các nét rất bình thường , mũi tẹt , má phúng phính. Nhưng ở nó anh thấy có nét gì đó rất đáng yêu , nhất là khi cười , nụ cười híp hết cả mắt mũi của cô ấy làm người ta muốn cười theo ….
Phải vất vả lắm anh mới đỡ được cô bé về đến nhà . Anh đặt cô ngồi xuống bục cửa , và bấm chuông . Cô bé vẫn ngủ ngon lành , cái đầu nghiêng nghiêng dựa vào tường , và thoáng cười . Có lẽ nó đang mơ một giấc mơ nào đó . Anh dựng xe đứng ở xa một chút , và quan sát . Anh muốn chắc chắn là cô bé không xảy ra chuyện gì.
Cánh cửa mở , một người phụ nữ trung niên tầm hơn 40 bước ra , nhìn thấy cô bé , và dìu em vào trong nhà .
Bà ấy có một khuôn mặt buồn bã , và khắc khổ .
Trước khi đóng cửa lại bà còn ngó quanh xem có ai không , chắc có ý tìm người đã đưa cô bé về nhà.
Anh đoán _ Đó là mẹ cô bé .
Ba ngày sau
” Thế nào ? Uống rượu say nhũn cả người ra vui chứ hả ? ” SMS từ Đăng Khôi .
” Chả vui gì cả . Đau đầu . Khát nước . Mệt lắm . Chóng mặt . Về sau không uống say như vậy nữa T______T ”
” Vi phạm điều 4 khoản 2 . Nói trống không . Tối thứ 7 rỗi không ”
” Để làm gì?”
” Cảnh cáo nhắc nhở lần hai ”
” Em rỗi anh ạ . Anh hỏi làm gì thế hả anh zai thân yêu ơi ”
” Tốt ! Tối Thứ 7 8h . Điều 2 khoản 4 ”
” Vâng.”
Có vẻ lễ phép hơn rồi đấy . Anh cười khi nhận được tin nhắn của nó .
8h tối thứ 7.
- Này , đội mũ vào đi .
- Bây giờ đi đâu hả anh ?
- Ra đường quốc lộ .
- Những người khác đâu hả anh?
- Những người khác nào ?
- Hả … Sao anh bảo điều 2 khoản 4 ? … Không phải sẽ đi đua xe ah …
- Ah … Kế hoạch có chút thay đổi … Em nghe này … Anh không muốn việc này gây ra hậu quả nghiêm trọng . Anh sẽ cho em biết thế nào là bay với tốc độ 90km/h …. Nhưng sẽ không có cuộc đua xe nào cả … Chúng ta sẽ đến một con đường vắng … Nếu xảy ra gì đó chỉ có anh chết với em …. Em hiểu không …
_-Tại sao anh phải làm thế ? Tại sao anh phải làm tất cả điều này vì em ?
- Vì anh muốn giúp em .
- Vì thế mà anh sẵn sàng chết với em ah ?
- Anh sẽ không chết với em . Chắc chắn như thế . Mẹ anh đi coi bói về bảo anh sẽ thọ đến 90 đấy – Anh cười hề hề .
- Cảm ơn anh… Em cảm ơn anh …. – Cô bé quàng tay ôm lấy anh từ đằng sau_… Em chẳng biết lấy gì để cảm ơn anh cả .
Anh không biết sau lưng anh , có những giọt nước mắt vẫn đang chảy . Nó không suy nghĩ thấu đáo được như thế . Thật sự nó cũng không muốn vì nó mà một ai bị thương cả .
Nó ngồi sau, dựa đầu vào lưng của anh . Lưng anh rộng và chắc chắn . Nó có thể nghe thấy cả tiếng hơi thở của anh, tiếng trái tim anh đang đập. Một cảm giác yên ổn và an toàn . Ánh mắt nó lướt qua những ngôi nhà , những hàng cây , nhưng cửa hàng bên đường , tất cả , tất cả … vụt qua rất nhanh trước mắt nó . Vạn vật nhuốm màu vàng của ánh đèn đường .
- Này , làm cái gì mà im như thóc thế ? Ngủ gật đấy ah …Dậy đi … dậy đi… Ra đến đường cao tốc rồi đây này . Dậy mà bay đi _ Giọng anh rất nhí nhảnh.
Nó dụi mắt . Đúng là nó đã ngủ quên thật .
- Thôi anh đưa đây em lái cho . Em biết lái xe rồi mà …Em có bằng rồi – Nó cố thuyết phục anh cho nó chạy xe.
- Em mà lái thì làm sao anh thọ được đến 90 – Anh cười – Ngồi im đấy , và thưởng thức đi …
Vừa nói anh vừa rú ga thật mạnh , chiếc xe lao vút di , cô bé có cảm giác như mình sắp bị bắn ra ngoài đến nơi rồi . Cô ôm anh chặt hơn . Gió tới tấp quất vào mặt , thổi tung bay mái tóc dài màu nâu đỏ . Những cột đèn , những ngôi nhà ven đường , rồi cây côi … tất cả … vùn vụt trôi lại đằng sau …. Anh vẫn giữ cho ga rú mạnh , và mỗi lần có một chiếc xe đi trước là nó thót hết cả tim . Xe máy , hoặc xe ô tô khách chạy liên tỉnh . Mỗi lần cảm giác như sắp đâm vào đít ô tô đến nơi rồi , chỉ còn cách chừng gang tấc nữa thôi , nhưng , bằng một phép màu nào đó , anh lại đưa được chiếc xe lách sang một bên . Gió thổi mạnh quá , hay tại cái cách điều khiển xe máy liều lĩnh của anh làm nó lạnh cả người . Gió to đến nỗi nó còn ko kịp nghe đến tiếng những người đi xe máy đằng sau đang chửi tụi nó mẹ bọn điên này chạy xe như bọn ăn cướp vậy.
- Anh ơi . Dừng lại đi … Em chóng mặt quá .
- Sao thế ? Mới có 80 mà ? … Đã sợ rồi ah …
- Em chóng mặt lắm…. cho em xuống …
- Khiếp không ngờ em yếu thế . Đi 1 tí thế đã mệt rồi _ Anh vỗ vỗ vào cái lưng nó đang cúi xuống nôn thốc nôn tháo .
- Chắc em bị say xe anh ạ …. Đi ô tô em cũng bị say thế mà …
Mặt nó xanh lét ra như tàu lá , chầm chậm bước về phía chiếc xe đang dựng trên đường .
- Thôi … Chán quá .. Về vậy … Tưởng cảm giác mạnh nó thế nào …
Anh trèo lên và nổ máy xe , quay đầu theo hướng ngược lại. Nó thấy trong người rất mệt . Nó ko nói câu gì và anh cũng thế .
- Ơ , đi về thôi chứ … Anh đưa em đi đâu thế này …
Chiếc xe dừng lại nơi một quán ăn nhỏ. Đó là một cái quán nhỏ tồi tàn ko có thậm chỉ cả biển hiệu , diện tích vẻn vẹn tầm 10m2 kê trong đó 3 cái bàn nhựa màu xanh , và một chồng ghế nhựa cao ngang người .
Anh vẫy nó “Vào đây! ”
Nó nhìn ra xung quanh . Ông bán hàng là một ông lão khá già , tóc bạc mất một nửa . Ông có hàm ria mép bạc trắng quặp vào trông rất thú vị . Tuy trời buổi tối có vẻ lạnh nhưng nó thấy ông mặc độc mỗi chiếc áo may ô trắng đã cũ , lưng áo đằng sau thủng mấy cái lỗ to , và dĩ nhiên, mặc cả quần nữa =.=”
Đăng nhận xét