Mà tính mẹ em cũng lạ lắm anh ạ …
Cái gì cũng làm phức tạp nó lên …
Có khi làm đổ bát nước mắm ra nhà, bà ấy cũng buồn mất mấy ngày …
Em rửa mặt trước đánh răng sau thôi cũng thành chủ để cho hai mẹ con tranh cãi suốt mấy năm ….
Bà ấy bảo chả ai lại đánh răng rửa mặt cái kiểu ngược đời như thế …. Cứ lần nào thấy là bà ấy lại mắng …
Tính em thì bướng anh ạ .
Càng mắng em càng làm …
Chính em cũng ko thể đếm nổi số lần em đã làm mẹ em phải khóc nữa ….
Bố em thì đi công tác luôn, vài tuần mới về một lần . Ông ấy là một người tốt tính , ít nói , hiền lành và cam chịu .
Ông ấy cũng rất thương em , nhưng em gần như chẳng có chút tình cảm gì với ông ấy cả .
Em biết ông ấy có cả nhân tình nhân ngãi ở ngoài , thậm chí có thể còn cả con rơi con vãi mà em ko biết .
Ông ấy còn nhiều việc phải lo hơn là nghĩ về cái chết của em , anh ạ …..
Trước bố mẹ em cũng yêu nhau lắm …… cũng vì yêu nhau mà lấy nhau …
Trong thư của họ cũng thề thốt yêu đương trọn đời trọn kiếp ….
Vậy mà tất cả lại thành thế này …
Không thể hiểu nổi cái gì gọi là tình yêu nữa …
Người ta bảo đó là thứ tình cảm đẹp nhất , thiêng liêng nhất …
Nhưng liệu có tồn tại thứ tình yêu mãnh liệt và vĩnh cửu như trong thơ văn người ta vẫn thường nói không hả anh ?
Người con trai mà em từng yêu …
Người đã làm em tưởng như không còn nước mắt để khóc vì anh ấy nữa …
Người em đã yêu bằng cả trái tim của em……. và khi anh ấy đi, để lại trong đó một khoảng trống rất lớn mà em chưa biết phải lấy cái gì để bù đắp vào khoảng trống ấy …
Người đã khiến cho cái con người trong em không biết bao nhiêu lần phải gào thét trong nước mắt ” Em xin anh …. Em xin anh …. Đừng làm đau đớn trái tim em thêm nữa … ”
Đương nhiên là anh ấy đâu có nghe thấy … và mọi chuyện lại tiếp diễn …
Những câu yêu thương giả dối nơi đầu môi …
Những lời hứa nói ra chẳng phải để thực hiện ….
Em thật sự không biết làm cách nào vừa yêu một người mà không để người đó làm mình bị tổn thương, anh ạ …
Em đã tha thứ cho anh ấy …. tha thứ cho anh ấy hết lần này đến lần khác ….
Nhưng em sẽ không cho anh ấy biết … em sẽ không nói cho anh ấy biết , anh ạ … là em đã tha thứ cho anh ấy rồi …
… Đó là một sự trừng phạt …
Em đã viết bốn bức thư ….
Em viết cho con bạn thân nhất của em , bảo nó bỏ ngay cái tiêu chuẩn chọn bạn trai ” gia đình có hoàn cảnh khó khăn ” mới ” vượt lên trên số phận ” đi .Em bảo nó cái tiêu chuẩn ấy thật ngớ ngẩn … Em bảo nó là đứa con gái hay ho và kì lạ nhất mà em biết . Em cũng dặn nó không đc vì cái chết của em mà khóc nhiều …
Em viết cho cậu bạn thân nhất của em , nói với cậu ấy rằng đối với em, cậu ấy là người xứng đáng là đàn ông nhất … rằng tình cảm em dành cho cậu ấy thậm chí còn hơn cả cái gọi là tình yêu …
Em viết cho em trai em , dặn nó phải nghe lời mẹ , không được quát mẹ như nó vẫn thường làm thế , cũng không được làm mẹ khóc như chị nó vẫn thường làm thế …
Em dặn nó dù cơm mẹ nấu có ngon hay không khi lên mâm cơm cũng vẫn phải cười , không được cau có , không đc nhăn nhó , không được chê ….
… và nếu cái thái độ học tập của nó còn như bây giờ thì tổng kết cuộc đời của nó sẽ là một đống *** !
Lá thư cuối cùng em gửi cho mẹ , xin lỗi đã làm mẹ phải khóc nhiều như vậy …
Em dặn mẹ em đi tìm một người đàn ông khác , đừng vì bọn em mà chịu khổ….
…. dặn mẹ không được chiều em quá nó sẽ càng hư và hỗn láo …
…. dặn mẹ thằng em thích ăn thịt kho thật ít nước , và nhiều mỡ …
…. dặn mẹ sau này nếu có những đứa con khác , mẹ hãy dạy chúng nó ôm hôn và nói con yêu ba mẹ – điều mà bọn em đã không được dạy để làm thế
Lon bia trong tay cô bé đã bị bóp cho méo mó. Méo mó đến nỗi không còn nhìn ra cái hình thù gì nữa …. Méo mó như chính những suy nghĩ của nó vậy ….
Anh nhìn nó đưa tay quệt hai hàng nước mắt … Trong lúc kể nước mắt nó đã chảy từ bao giờ ….
Anh ghé mặt thật gần và dường như nó biết anh sắp làm gì …
- Thế còn chị ấy ?
- Mặc kệ cô ấy ….
Nó đón nhận nụ hôn của anh .
Đầu óc nó thả đi rong chơi đâu đó ….
Không còn suy nghĩ gì nữa ….
Vào lúc này …. nó chỉ muốn tận hưởng …
Trên bãi biển vắng người người ta thấy một cô gái nhỏ ngồi khóc một mình trên bãi cát . Cô gái mặc chiếc váy đơn giản màu trắng , áo khoác màu đỏ và chiếc túi xách màu đen .
Đó là một ngày mùa xuân trời mưa phùn lất phất , nhưng người ta không thể nhầm nước mắt của cô với những hạt mưa , bởi vì đôi mắt sưng húp và đỏ mọng của cô đã cho biết cô ấy đã khóc rất nhiều . Cô gái ngồi đó , nhìn về phía xa xa nơi mưa bão giăng trắng một góc trời . Cô xếp hai chân trên cát , mái tóc dài và quần áo đã ướt sũng vì nước mưa . Nước mưa lạnh khiến tay chân cô bé tím lại và khẽ run rẩy nhưng dường như cô gái không hề để ý điều đó .
Cô ấy ngước lên bầu trời , khuôn mặt ướt nhẹp mưa và nước mắt .
- Ông có mắt không vậy …
- Tôi xứng đáng bị như thế này sao ? …
- Tôi sống lương thiện … làm những việc tốt … đối xử tử tế với mọi người …
- Tôi xứng đáng bị như thế này sao ? …
Cô ấy gào thét và không ngừng khóc …
Những kí ức dồn dập trở về trong tâm trí cô gái , giống như những đợt sóng ngoài kia dồn dập vỗ vào bờ , hết đợt này đến đợt khác ….
Nó nhớ cái nụ cười răng khểnh khi lần đầu tiên nó nhìn thấy anh .
Nó nhớ bàn tay ấm áp của anh vuốt ve xoa dịu nó .
Nó nhớ cái cảm giác ngồi đằng sau xe máy và dựa đầu vào cái lưng rộng và ấm áp của anh .
Nó nhớ nụ hôn mạnh và gấp gáp của anh .
Nhớ cả cảm giác ran rát lúc hôn anh, râu cọ vào mặt nó .
Nhớ những nụ cười anh ấy đã mang lại cho nó
Giờ nó đã trả lại tất cả rồi , trả lại bằng tất cả nước mắt của nó ….
Bao nhiêu nụ cười bấy nhiêu nước mắt ….
Nó nhớ anh một nỗi nhớ điên cuồng quay quắt ….
” Anh à , lẽ ra em không nên để cho anh đi ….
Lẽ ra em phải cố gắng giữ anh lại, bằng tất cả những gì em có thể làm ….
Em hận mình đã không làm thế anh ạ ….
Bây giờ thì đã quá muộn ….. đã quá muộn rồi phải ko anh ? ”
Nó còn nhớ cái ngày khi anh bảo anh sẽ đi … ” Cô ấy muốn gặp anh ….. Cô ấy không cam tâm …. Cô ấy không muốn bọn anh chia tay nhau qua điện thoại như thế …..”
Lúc đó nó chỉ nghĩ cái gì đến sẽ phải đến ….
Nó chỉ nghĩ nếu anh thuộc về chị ấy thì sớm muộn anh cũng sẽ quay về với chị ấy ….
Nó thấy mình cao thượng khi nói với anh ” Anh phải đi …. Anh nợ chị ấy …. Còn em sẽ ở đây chờ anh …. ”
Nó đã nghĩ nếu anh thực sự thuộc về nó , rồi anh sẽ lại về với nó …….. còn nếu không ….. thì tốt thôi … như thế tức là chị ấy xứng đáng có được anh ….
Đơn giản vậy thôi …. và bây giờ nó khóc lóc trong ân hận …. vì nó đã mất anh rồi ……
Nó vẫn còn nhớ, chỉ mới tuần trước thôi, nó và anh , hai người ngồi cạnh nhau trên chính bãi biển này .
” Cuối cùng anh đã tìm ra một cái đáng sống cho em rồi , nhóc ạ ” _ Đó là câu anh đã nói với nó trc lúc anh rủ nó đi ngắm cảnh bình minh trên biển _ ” Rồi đến đó anh sẽ nói cho em biết ”
Nó ngồi đó , chăm chú quan sát bầu trời đang dần hửng sáng lên , khi mà vẫn chưa kịp nhìn thấy bóng dáng mặt trời ở đâu cả . Rồi , từ phía tít nơi đằng xa kia , nơi một sợi chỉ dài chạy thẳng từ bên này đến khuất bên kia tầm mắt , cái nơi giao nhau giữa trời và đất, mặt trời đang chậm chạp nhích dần lên từng chút một .
Nó có màu hồng cam rất rực rỡ , tròn đẹp và ngon mắt như lòng đỏ trứng gà để trên chảo lúc ốpla.
Bên dưới là đại dương xanh biếc một màu với những con sóng lấp lánh được dát bằng ánh vàng ánh bạc của nắng – thứ nắng sớm ấm áp của buổi sáng mùa xuân .
Nó chưa từng trông thấy một quang cảnh đẹp rực rỡ như vậy . Nỗi xúc động ở trong lòng nó …. Là do cảnh bình minh trên biển …. Hay do người con trai là anh đang ngồi bên cạnh nó ?
Nó lén quay sang anh , anh vẫn đang hướng đôi mắt ra xa xăm nơi biển .Nó thấy mặt trời rực rỡ và biển xanh dịu dàng trong đôi mắt anh. Có lẽ lúc này anh đang nghĩ đến chị ấy , nó đoán vậy .
- Em biết không ? … Mỗi người đều có một người sinh ra để dành cho mình ….. Chỉ dành riêng cho mình mà thôi …
Anh ngừng lại , quay sang nó vẫn đang nhìn anh nãy giờ . Không thấy nó nói gì , chỉ nhìn anh như vậy .
- Nếu em chết như thế ……. thì cái người sinh ra để dành cho em ….. anh ta sẽ sống cô đơn và bơ vơ suốt đời …..
- Anh ta sẽ sống … sẽ tìm thấy ai đó tốt hơn em hàng tỉ lần …. rồi sống hạnh phúc cả cuộc đời …
- Nhưng cô ấy không sinh ra để dành cho anh ta … Cô ấy dành cho một người khác nữa , và cái người khác đấy sẽ cô đơn và bơ vơ suốt đời … hoặc chí ít anh ta sẽ lại lấy một người khác không dành cho mình và lại hại đời một người khác nữa …
- Thôi anh đừng có kể chuyện cổ tích nữa đi …Đây chính là cái lí do đáng sống mà anh nói đây à…_ Nó cười phát sặc cả lên _ … Suy nghĩ của anh càng ngày càng rắc rối và kì quặc hơn cả em rồi đấy ….
- Em mà chết là loạn hết cả lên ngay …. Râu ông nọ cắm cằm bà kia … rối loạn hết cả …….. rồi sẽ chẳng ai được hạnh phúc hết … Vì vậy _ Anh nhắc lại _ Em phải sống….
- Nói như anh thì cái chết của em sẽ làm đảo lộn cuộc sống của biết bao nhiêu con người nhỉ _ Nó gãi gãi .
- Chứ sao nữa – Anh trả lời – Loạn lên là cái chắc ….
- Nếu thế thì phải trách cái người sinh ra để dành cho em …. Bạch mã hoàng tử của em …._ Nó mơ màng _ … Tại sao anh ấy không tìm thấy em sớm hơn ? … Tại sao anh ấy không đến cứu em ra khỏi cái mớ bòng bong này ? …. Bây giờ anh ấy đang ở đâu …. đang ở đâu hả anh ?…._ Nó cúi xuống dùng tay vẽ vẽ những hình xoắn ốc nguệch ngoạc trên cát .
- Anh ấy đã tìm thấy em rồi đây .
Tay nó ngừng vẽ , tim bất chợt nhảy vọt ra ngoài trong cái giây phút ấy …. Ý của anh ấy …. liệu có giống như những gì trong đầu nó đang nghĩ lúc này ?
Anh nhẹ nhàng đặt lên môi nó một nụ hôn . Chưa có một nụ hôn nào nhẹ nhàng đến thế . Nhẹ nhàng như những con sóng kia đang hôn lên bờ cát trắng .
” Anh yêu em ”
Nó vẫn chưa hết ngơ ngác . Nó lại nhìn ra biển tránh ánh mắt của anh , ngẫm nghĩ về ba chữ đó .
Nó đã từng nghĩ anh sẽ là bạch mã hoàng tử của nó , nhưng chỉ trong giấc mơ thôi …. Những điều đó chỉ xuất hiện trong giấc mơ của nó , mà khi tỉnh dậy thậm chí nó còn chẳng dám nghĩ đến ….
Vậy mà bây giờ nó ngồi đây , trong cái giấc mơ đã trở thành sự thật ấy , tự véo vào má mình và thấy đau .
Bộ dạng có phần ngớ ngẩn của nó làm anh phì cười :
- Này em véo véo cái gì thế hả … Không phải mơ đâu … Là thật đấy … nhóc ạ…
Nó có cái gì để được anh yêu nào ? … Nó không xinh, không nữ tính , ngang bướng , chẳng có tài cán gì cả , và trong đầu toàn những thứ kì quái ….
Còn chị ấy , chẳng còn từ nào để chê cả …
Nó tự thấy xấu hổ khi so sánh mình với chị ấy .
Bọn bạn nó thường bảo: ” Tao trông mày cũng được đấy chứ , đâu đến nỗi ” hoặc: ” Cậu như thế là xinh rồi ” giọng đầy an ủi.
Nó biết chứ , mọi người yêu quí nó nên mới nói thế , chứ nó tự biết mình như thế nào . Thậm chí nó còn thấy chán ghét bộ mặt tẻ nhạt của nó trong gương .
Nó nghĩ lại và thấy buồn cười , lúc nó tâm sự với một thằng bạn sắp thân của nó , bạn nó bảo :
” Mày í … Xinh thì cũng bình thường …. Nhưng đứa nào nói xấu đáng ăn đấm vào mồm …”
Bạn nó luôn thế , tuy nói chuyện có hơi thô bỉ cục mịch một tí , nhưng luôn yêu quí , bênh vực , và bảo vệ cho nó , quan tâm đến nó …
Còn nó thì thích gì làm nấy , luôn làm theo ý mình , chẳng thèm để ý xem cảm giác của người khác như thế nào …
Chính nó còn thấy chán nó . Tại sao anh có thể yêu nó ? Tại sao anh có thể bỏ chị ấy để đến với nó ? Càng nghĩ càng không thể hiểu nổi
Cái mặt nó vẫn ngơ ngác đến tội nghiệp .
- Anh sẽ bỏ chị ấy ah ?…..
- Rồi cô ấy sẽ tìm được một người khác tốt hơn anh … Còn nếu anh bỏ mặc em ……. ai sẽ rước em đi ….. hehe …. dữ như em ma nó dám rước …. ah mà chơi với anh nhiều cũng thấy em hiền đi đấy …..hehe …..
- Anh thì lúc nào cũng đùa được – Nó lườm anh cháy cả quần áo – Người ta đang hỏi nghiêm túc thì lại trả lời lăng nhăng …
Anh nhìn sang nó , nó lại đang cúi xuống và vẽ trên cát mấy hình loằng ngoằng gì đó .
- Anh yêu em vì mỗi ngày bên em là một ngày thú vị , mới mẻ và phiêu lưu … Anh thích cái con người không nguyên tắc của em …Anh yêu em vì nụ cười mắt híp của em … Anh yêu em vì em dễ thương , ở bên em anh thấy thoải mái , dễ chịu , và vui vẻ …… Anh yêu em vì ở bên em anh thấy mình thực sự là đàn ông , mạnh mẽ và quyết định mọi chuyện ….. Anh yêu em vì anh muốn che chở cho em …..Cô ấy sẽ vẫn sống tốt và vui vẻ khi không có anh …. Còn em sẽ chết với một vốc thuốc ngủ ….. Anh không yên tâm giao em cho bất kì thằng nào khác đâu …. Vì vậy anh tình nguyện ở bên em , chăm sóc cho em …. Ở bên em anh trở thành một thằng có trách nhiệm , anh không hút thuốc , không uống rượu , không đua xe , không sạc pin …. không gì hết ….. vì anh cảm thấy cần phải làm như thế , chứ ko vì ai đó bảo anh phải làm như thế ………. Anh sống có trách nhiệm với anh , và với bản thân mình ………
Nó ngồi bó gối , dựa cằm lên đó và chăm chú lắng nghe
- Nhiều lí do quá nhở …….. nhưng em vẫn thấy không thuyết phục lắm …._ Nó hơi nhăn trán .
Đăng nhận xét