Chúc các bạn một ngày vui vẻ và hạnh phúc.

    Blog Radio 271: Ở lại bên anh mãi được không em?


    Giữa những nhịp đập xốn xang khi tết đến xuân về đã bao giờ bạn chợt dừng lại để chúng ta cùng đồng cảm, sẻ chia những nguyện ước của những người bệnh nhân đang trong bệnh viện vào những ngày giáp Tết này chưa? Những câu chuyện chứa đựng thông điệp đẹp và nhân văn gửi vào tình yêu cuộc sống trao tặng cho mỗi chúng ta, để thêm trân trọng và yêu quý mỗi phút giây được sống và được yêu!



        Những gì của mùa Xuân

    …Một ngày cuối Đông.

    -Hôm nay Đông đã đi rồi đó anh ạ?
    -Sao em biết?
    -Vì em nhìn thấy những chồi xanh nhú lên trên tán cây.
    -Em lại lẻn lên sân thượng nữa phải không?
    -Phố xá cũng đang chộn rộn, người ta chuẩn bị đón Xuân rồi…
    -Em mặc thêm chiếc áo vào đi, trời hãy còn lạnh lắm!

    …Hai ngày sau đó, trời thanh

    - Em có muốn anh mua đồ mới cho em không?
    -Để chi hả anh? Em cũng đâu có cơ hội mặc nữa.
    -…Sao em lại nghĩ như vậy?
    -Em chỉ muốn nhìn thấy mùa Xuân đến thôi anh à.
    -Em đừng nói vậy nữa, có anh ờ đây, em sẽ không sao hết.
    -Bệnh viện lại gọi anh kìa, chắc là cấp cứu đó, anh đi đi…

    …Một ngày mưa cuối năm, không lớn, nhưng dầm dề không dứt

    -Em có lạnh không? Để anh lấy áo lạnh cho em.
    -Không, anh đừng đi, đứng đây với em đi.
    -Nhưng tay em lạnh quá, em không sao chứ?
    -Chỉ cần anh nắm chặt tay em là em sẽ không lạnh nữa, bao giờ Xuân mới đến hả anh?
    -Rồi Xuân sẽ đến em à! Nhất định như vậy! Em cũng sẽ khỏi bệnh.

    Ngày cuối năm mà bệnh viện vẫn không ngớt người qua lại, tôi thấy trên những khuôn mặt vụt qua, vẫn thấp thoảng những nặng nề âu lo… Ngoài kia, bầu trời xanh trong và nắng vàng óng, Xuân đang về thật rồi…

    -Tình hình rất không lạc quan. Cơ thể cô ấy không hấp thụ được thuốc, bệnh tình đang chuyển nặng đi rất nhiều.
    -Sao lại như vậy được, anh đã nói với em cô ấy sẽ không sao nếu điều trị đúng phương pháp mà?
    -Cậu phải biết, có những chuyện, cả y học cũng không thể giải thích được. Với lại, căn bệnh này vẫn còn đang trong quá trình nghiên cứu toàn diện, có rất nhiều biến số mà chúng ta không thể nào lường trước được hết…
    -…
    -Cậu đừng buồn nữa, cô ấy không muốn thấy cậu như vậy đâu.

    Tôi cảm thấy đầu óc trống rỗng, cổ họng khô cứng không nói được lời nào. Tôi bước ra khỏi phòng của bác sĩ chẩn đoán cho em. Ông là người giỏi nhất mà tôi từng biết trong việc chữa trị cho những người bệnh giống em, ông đã từng là hy vọng lớn nhất của tôi, và giờ tất cả đã sụp đổ hết. Tôi thấy mình thật vô dụng. Tôi là một bác sĩ, tôi đã cứu sống rất nhiều người nhưng giờ lại đứng nhìn người yêu tôi đang dần bị cướp đi sự sống, đứng nhìn một cách bất lực, đau đớn!
    …Một buổi tối, trăng tròn

    -Hôm nay anh không phải trực sao?
    -Anh xin nghỉ phép…
    -Sao vậy anh?
    -Anh muốn được bên cạnh em nhiều hơn…
    -Đêm nay trăng tròn quá phải không anh? Người ta hay nói, trăng thành phố không thể nào đẹp bằng trăng dưới quê được, nhưng em vẫn thấy đêm nay trăng rất đẹp.
    -Đợi sau khi em khỏi bệnh, mỗi đêm anh sẽ cùng em ngắm trăng. Nếu em muốn, chúng ta sẽ đi từ thành thị đến thôn quê, từ trong nước đến ngoài nước, chúng ta sẽ ngắm tất cả trăng ở mọi nơi, chỉ cần em thích, anh sẽ dẫn em đi.
    -Không cần đâu anh, chỉ cần có anh bên cạnh, thì trăng ở đâu cũng đẹp như vậy cả.
      …

    -Sao anh khóc vậy? Có chuyện gì hả anh? Anh đừng làm em sợ…
    -Anh xin lỗi.
    -…Sao lại phải xin lỗi? Anh không có làm gì sai cả.
    -Tại sao cuộc đời lại bất công thế hả em? Anh không thể sống thiếu em được, em biết không? Anh yêu em nhiều lắm! Anh không thể mất em được!
    -Em cũng yêu anh nhiều lắm! Cuộc đời không bất công đâu anh ạ, không bao giờ bất công với ai cả.
    -Vậy sao em lại phải chịu đựng sự đau khổ này? Anh thật vô dụng! Anh không thể làm gì cho em hết.
    - Anh yêu em, với em vậy là đủ rồi!

    Ngày cận Tết, những gì của mùa Xuân đều đang về, ai ai cũng có thể cảm nhận được cái không khí náo nức đó. Trên đường phố thoang thoảng những mùi hương mà không ai có thể gọi tên, nhưng nó mang đặc trưng chỉ mùa Xuân mới có. Thời khắc giao mùa dễ khiến con người ta bỡ ngỡ nếu cứ mãi lo chạy đua với thời gian hay nhìn về quá khứ mà bỏ quên hiện tại. Cái lạnh đã ra đi từ lâu những chỗ cho những cơn gió tươi mát, nắng tươi như rót mật trên khắp mọi nơi, hàng cây đã thay một loạt lá mới xanh biếc.
    Tôi thấy những nhân viên của công ty cây xanh đang lúi cúi chăm sóc cho những hàng cỏ bên đường, rồi đây sẽ nổi bật trên đó những luống hoa với lời chào mừng năm mới. Tôi thấy những trung tâm thương mại đang trang hoàng với sắc đỏ tươi vui tấp nập người ra vào. Tôi thấy những con đường với giàn đèn hoa mai rực rỡ về đêm. Tôi còn lắng nghe thấy tiếng đàn chim sẻ ríu rít, tiếng những bài hát mùa Xuân vang lên đâu đó. Tất cả vẫn đang diễn ra quanh tôi, nhưng sao trong lòng tôi cảm thấy xa xôi quá…

    -Anh nắm chặt tay em đi…
    -… Anh … hôn em một lần nữa… được không…
    -Em cần nghỉ ngơi nhiều hơn. Để anh dìu em về giường.
    -Xuân đến rồi đó anh … em … cảm nhận được … những gì của mùa Xuân… từ … ngoài kia.
    -Em cần nghỉ ngơi, anh xin em đó, em đừng như vậy nữa được không!
    -Anh … em yêu anh …
    -Đừng nói nữa, điều em cần nhất bây giờ là nghỉ ngơi.
    -Ngồi thêm năm phút nữa thôi anh, anh hát cho em nghe một bài hát về mùa Xuân đi anh.
    -Em nghe xong, hứa với anh về giường nghỉ ngơi, được không?
    -Anh hát đi!

    “Cầm tay nhau bước trong giao thừa, đón xuân đang về với tình yêu trái đất này. Ta cùng bao người, nhìn nhau ánh mắt hân hoan với bao niềm yêu thương cuộc đời…”

    Trên những cành mai, những nụ mầm bé nhỏ đang dần lớn lên, xanh mơn mởn. Những chiếc lá cuối cùng còn sót lại trong mùa đông như đã mãn nguyện, rơi xuống…
    Và rồi em cũng đã xa tôi.


    Một tuần sau đó, ngày Giao Thừa, tôi nhận được thư em viết:

    "Vậy là em đã xa anh rồi phải không? Em đã dặn với mẹ chỉ đưa cho anh bức thư này sau khi em đi xa anh.
    Anh đừng buồn nhiều nha. Xuân đang về rồi, em không muốn làm mùa Xuân của anh buồn bã và cô đơn đâu. Anh à, những ngày qua, em đã hiểu được rất nhiều điều, anh không cần phải buồn hay đau xót gì cho em nữa, em đã có được điều hạnh phúc nhất của cuộc đời này rồi, là anh đó!

    Cuộc đời thật sự không bất công đâu anh à. Lúc đầu em cũng nghĩ như anh, tại sao em lại phải chịu đau khổ, sau em lại phải chịu những tháng ngày ảm đạm và lạnh lẽo như vậy trong khi ngoài kia, có nắng ấm, có không khí mùa Xuân, có biết bao niềm vui và hạnh phúc?
    Nhưng em đã dần hiểu ra tất cả … vào lúc em tựa đầu vào vai anh, nhìn về phía những con đường nhộn nhịp rộn rã không khí Xuân dưới kia, nghe anh hát lời ca êm đềm đó, em đã hiểu.
    Cuộc đời luôn luôn công bằng, nhưng để đến được với sự công bằng đó, đôi lúc ta phải vượt qua được thử thách đó anh. Và em đã làm được, em đã thật sự không còn cảm thấy đau, không còn thấy buồn. Khí đó, bên em chỉ có anh và tiếng hát về mùa Xuân.

    Mùa Xuân đã đến bên em vào lúc ấy, em thật sự cảm thấy điều đó. Không phải mùa Xuân đã mang đến cho em hạnh phúc lớn nhất cuộc đời đó sao?.Em đã mãn nguyện lắm rồi.
    Và em mong anh cũng sẽ làm được như em, được không anh?
    Em yêu anh, mãi mãi."


    Nước mắt của tôi cứ rơi, thấm từng giọt trên trang thư của em. Tôi đã hiểu mùa Xuân mà em mong chờ. Tôi đã hiểu niềm tin trong em chưa bao giờ tắt. Những gì tốt đẹp nhất của mùa Xuân mà em đã cố gắng giành lấy và giữ nó cho riêng mình, sẽ tồn tại trong tôi mãi mãi.

    Tôi ngồi lặng đi rất lâu. Sau đó tôi quyết định về bệnh viên dù hôm nay không có ca trực. Tối nay bệnh viện sẽ tổ chức một buổi lễ đón giao thừa cho các bệnh nhân. Tôi cũng muốn có mặt ở đó. Tôi đã hiểu, sau những khuôn mặt âu lo nặng nề của họ là một trái tim luôn yêu đời và tin đời. Họ vẫn mong chờ một ngày sẽ có thể khỏe mạnh và lành lặn để đón Xuân về. Như cuộc sống có khó khăn và nhiều nỗi buồn ra sao thì cũng không thể ngăn mùa Xuân về, không thể ngăn niềm tin và sự nỗ lực cho những điều tốt đẹp vẫn đang diễn ra trong cuộc sống này.

    Mùa Xuân đã về tới. Tôi gửi xe vào bệnh viện. Bỗng chốc tôi cảm thấy em đang nắm lấy tay tôi. Chúng tôi lắng nghe những tiếng ca cất vang lên cao trên bầu trời…

    “Bên em bên em anh say trong hạnh phúc. Đôi môi em anh ngỡ cánh đào. Bên anh bên anh em nghe trong lòng hát, những giai điệu tình yêu.

    Ta đi bên nhau đón xuân đang về tới, hồn hòa cùng với đất trời. Xin nâng ly lên chúc nhau thêm hạnh phúc, cuộc đời mãi thắm tươi.”

    Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn - bài dự thi Tết trong tim tôi của Hilly Wong

    Truyện ngắn: Ở lại bên anh mãi được không em? - chuyển thể từ truyện ngắn Nghe yêu thương chảy trong tim mềm - Diên Vỹ

    Ngày tuyết rơi trắng một khoảng trời…

    Nam Phong ra khỏi nhà. Bước chân anh vô định trên từng con phố nhỏ giữa lòng thành phố York cổ kính. Tuyết đang rơi… Những bông tuyết khẽ khàng xoay nhẹ trong không trung trước khi nũng nịu ghé lên đôi vai người qua đường. Tuyết tan đi, để lại những vệt ướt dài trên trên chiếc áo gió lạnh lẽo. Cơn gió đầu mùa lướt qua, khẽ khàng nhưng khiến tim anh run lên vì giá buốt. Đông… một nốt lặng se sắt trong bản nhạc buồn của cuộc đời anh.

    Tiếng dương cầm khe khẽ vang lên đâu đây khiến bước chân anh lỡ nhịp. Ai đó đang chơi bản “Canon” cung Rê Trưởng của Johann Pachelbel – bản nhạc mà từ rất lâu rồi anh không nghe, hay nói đúng hơn là không đủ dũng cảm để nghe lại. Trong vô thức, Phong bước vào shop coffee nhỏ ấy, nơi tiếng đàn mỗi lúc một da diết…

    Chọn một chiếc bàn nhỏ nơi góc khuất của quán, một coffee đen nóng, không đường như mọi khi, Nam Phong thả hồn mình theo những nốt nhạc trầm bổng, du dương đầy mỹ lệ. Ánh mắt anh như dán chặt vào người con gái đang ngồi trên kia, với cây dương cầm cánh, trắng tinh khôi như màu váy cô. Trong một thoáng, Phong ngỡ như thời gian đang quay trở về, và người ngồi kia, người múa những ngón tay thon dài trên phím đàn ấy là em gái anh.

    Nhưng rồi, anh chợt tỉnh khi nốt nhạc cuối cùng vừa dứt. Đó không phải là em gái anh… Một cái gì đó đắng chát nơi đầu môi, không phải vì coffee. Phong chắc điều đó!

    Ánh mắt lơ đãng, trầm mặc. Với anh…không còn gì tồn tại trên thế giới này nữa. Đã 3 năm anh xa nhà! Anh quyết định đi đột ngột sau khi Ty rời khỏi anh, rời khỏi mọi người cô bé thương yêu. Mọi người ngăn cản. Anh vẫn ra đi! Anh không dám đối mặt. Nhìn tuyết, anh lại nhớ đứa em gái mà anh yêu hơn chính bản thân mình. Cô bé luôn muốn được thấy tuyết. Anh đã hứa. Vậy mà, số phận buộc anh phải thất hứa.

    Đông đã mang cô bé đi mất. Anh gần như một kẻ điên suốt những ngày em gái anh kề cận với cái chết. Phong cười nhạo chính bạn thân mình, tấm bằng bác sĩ chưa bao giờ vô nghĩa như thế! Anh đã cứu không biết bao người nhưng tại sao anh chẳng thể giữ em gái mình ở lại…
    Miên man nỗi nhớ chưa nguôi.

    “ Anh hai!
    Ty biết thời gian của mình còn bao nhiêu! Ty biết anh rất buồn nhưng anh yên tâm đi, em rất hạnh phúc. Vì ông trời đã ban tặng anh cho em. Em yêu anh rất nhiều. Mặc dù chúng ta cứ cãi nhau nhưng anh là người em yêu thương nhất!
    Em không hối hận gì cả, có chăng là không đợi đến lúc được thấy mặt chị dâu thôi! Bên anh 17 năm là 17 năm em nhận được tình yêu thương trọn vẹn từ anh. Nhớ những lúc ba mẹ đi công tác vắng nhà, Ty sợ bóng tối nên lúc nào cũng được ngủ trong vòng tay anh. Nhớ những khi anh nhờ em giải vây khỏi những cô gái. Nhớ những khi anh cõng em trên con đường quê thoảng mùi mạ non ở quê nội. Nhớ khi anh bên cạnh em cả đêm chỉ để em có thể tựa vai anh mà ngủ sau khi khóc. Nhớ và nhớ lắm anh ạ!
    Đừng tự trách mình gì cả anh nhé! Ty sẽ ổn mà! Vì em, hãy sống bình an và hạnh phúc. Rồi sẽ có một người yêu anh nhiều hơn Ty đã yêu thương anh, sẽ chăm sóc anh, bên anh những ngày tháng sau này.
    Ở một nơi xa, Ty sẽ luôn dõi theo từng bước anh đi, sẽ luôn bên anh! Ty sẽ ôm anh bất cứ lúc nào anh mệt mỏi, buông xuôi!
    Hãy chăm sóc ba mẹ, anh nhé!
                        Thương anh lắm lắm.
                                Em gái anh!”

    Vuốt ve những dòng chữ quen thuộc, thân thương ấy, lòng anh đắng lại. Nỗi đau cứ như từng đợt sóng trào nhấn chìm trái tim Phong. Đã 3 năm nhưng Nam Phong vẫn mang theo bên cạnh mình bước thư ấy. Bởi đó là vật duy nhất Ty để lại cho anh, vật duy nhất mà anh tin rằng hơi ấm của cô bé vẫn còn được lưu lại.

    Thời gian làm giấy ngả màu…
    Thời gian làm nét chữ phai mờ…
    Nhưng…
    Thời gian chẳng thể khiến anh vơi niềm đau ấy…
    Thời gian chẳng thể khiến anh thôi khóc khi nhớ cô bé…
    Và giờ đây, mắt anh mờ đi, tựa một màng sương bao phủ. Ty của anh ra đi! Cô bé hạnh phúc khi cuối cùng cũng được gặp lại mối tình khắc cốt ghi tâm của mình, được ra đi trên bờ vai ấm áp của người đó!

    “ Nếu được chết trên vai người mình yêu thì tuyệt lắm anh nhỉ?”- Ty đã từng bảo anh như thế!

     Yêu thương vốn dĩ là một cơn gió đỏng đảnh…

    Đâu ai biết rằng điều ấy đã trở thành sự thật. Em gái anh đi mất! Cô bé hãnh diện vì đã sống trọn vẹn cả cuộc đời. Vậy còn anh thì sao? Anh chẳng thể nào vực mình dậy sau nỗi đau quá lớn ấy.
    “ Em chẳng biết anh đã yếu đuối ra sao đâu! Anh gần như không thể cầm đến ống nghe và kim tiêm suốt cả năm đầu tiên. Sao em lại nhẫn tâm rời bỏ anh như thế? Nơi thiên đường ấm áp ấy, em có dõi theo anh như lời em đã hứa không, cô bé?”

    3 năm, Nam Phong sống như một cái xác không hồn. Tâm hồn anh trở nên yếu đuối hẳn đi. Nhiều cô gái đến và đi! Họ cho rằng anh tâm thần khi mãi giữ hình bóng của em gái như một người giữa biển khơi giữ chặt chiếc phao sự sống. Họ không thể hiểu được tại sao em gái trong anh lại chiếm một vị trí quan trọng như thế. Cũng có người cho rằng họ chẳng thể vượt qua được ngọn núi lớn mang tên em gái trong lòng anh. Đôi khi anh cũng cảm thấy thật vô lý, nhưng nỗi nhớ luôn có cho mình một quy luật riêng biệt và lạ lẫm. Phải chăng, điều anh thực sự sợ hãi chính là hai chữ “yêu thương”?

    Âm thanh báo hiệu tin nhắn! Sms từ mẹ..

    “ Nam Phong! Về đi con!”

    Chỉ ngắn gọn và đơn giản như thế nhưng hàm chứa quá nhiều trăn trở. Suốt những năm qua không biết bao nhiêu tin nhắn, email, thư,.. từ mẹ và những người thân mong anh trở về nhưng anh không thể.

    Phải chăng anh là một người hèn nhát! Hèn nhát hơn cả mẹ, người phụ nữ yếu đuối, hèn nhát hơn cả những người anh luôn cho rằng nhỏ bé và bất lực?


    Trong veo…

    Một bàn tay nhẹ nhàng đặt chiếc bánh pudding hình mặt cười ngộ nghĩnh, phủ đầy chocolate trước mặt Nam Phong. Anh ngạc nhiên nhưng không thể ngẩng lên khi giọt nước mắt ban nãy vẫn còn hoen bờ mi. Trong tầm mắt của mình, Phong chỉ có thể trông thấy chân váy trắng tinh điểm xuyến một vài bông hoa li ti, đang đong đưa theo cơn gió nhẹ của cô gái trước mặt.

    _ Xin lỗi! Tôi không gọi pudding. – Thứ tiếng Anh trôi chảy không cần suy nghĩ thoát ra khỏi miệng Phong.

    _ Tôi biết, cứ xem như là tôi tặng anh, người thực sự thả hồn theo bản nhạc ban nãy tôi chơi.

    Phong ngẩng lên tức thì, không phải vì chất giọng nhẹ nhàng, mềm mỏng ấy mà vì cô ấy là một cô gái Việt. Bao năm tha hương nơi xứ người, đôi khi khao khát tiếng mẹ đẻ đến cháy lòng mà chẳng biết nói cùng ai, chỉ có thể tự thì thầm với chính mình. Tìm được người đồng hương nơi xứ người là niềm hạnh phúc thực sự lớn lao…

    Cô gái ấy khẽ trao cho anh nụ cười tinh khôi nhất.

    Nam Phong ngỡ ngàng, rồi để mặc mình chìm sâu vào đôi mắt ấy - một đôi mắt trong veo, dịu dàng nhưng mênh mang buồn như Ty.

    _ Cô bao nhiêu tuổi rồi?- Anh vô thức buột miệng, một câu hỏi rất vô duyên dành cho người mới gặp, nhất là một cô gái
    _ 22!- Cô nhíu mày khó hiểu nhưng vẫn trả lời, đôi mắt nhìn anh đầy lạ lẫm.

    Nam Phong ôm cô gái ấy vào lòng, không chần chừ hay suy nghĩ. Một cái ôm gấp gáp, siết chặt đến nghẹt thở. Dường như, anh đã chờ đợi cái ôm này từ quá lâu rồi!

    Cô gái nhỏ giật mình, ngơ ngác nhưng không tìm cách thoát khỏi vòng tay ấy khi cảm nhận được cái run rẩy từ người đàn ông lạ mặt. Cánh tay cô ngập ngừng đưa lên, khẽ dừng lại như đang suy nghĩ gì đấy, rồi dứt khoát áp lên lưng anh, nhẹ vỗ về.

    _ Cuối cùng em cũng về sao cô bé!- Một giọt nước mắt khẽ tuôn rơi

        Anh nhớ…
        Một ánh mắt…
        Một nụ cười trong vắt ngày gió lộng…
        Một mái tóc tung bay chiều nắng nhẹ, luôn thoảng hương Lavender dịu nhẹ…
    _ Anh… không sao chứ? – Cô gái nhẹ hỏi khi thấy Phong đã dần bình tĩnh trở lại, vẻ mặt ngập tràn sự quan tâm chân thành.

    Anh chỉ im lặng, nhẹ lắc đầu rồi quay lưng bước đi.

    Anh đang trốn chạy? Có lẽ là vậy!
    Nghe yêu thương chảy qua tim mềm…

    Ngập ngừng hồi lâu trước cánh cửa kính trong suốt, Phong không biết mình có nên bước vào hay không nữa. Anh đã phân vân như thế này rất… rất nhiều lần rồi.

    Tiếng phong linh vang lên thanh thoát khi cửa được kéo ra từ phía trong. Phong ngẩn người…

    Cô gái nhỏ ngỡ ngàng khi thấy anh, nhưng rồi rất nhanh đã nở nụ cười.

    Trong veo

    _ Anh có muốn vào không? – Cô tránh người sang một bên, đôi mắt nhìn anh chờ đợi.
    _ Tôi… không! – Bất chợt Nam Phong quả quyết rồi xoay người trở ra. Thật lòng, anh muốn tìm một nơi yên tĩnh để sắp xếp lại tất cả những hỗn loạn trong chính mình lúc này, nhưng anh thề, chủ ý của anh không phải là nơi này. Có đôi khi, hành động nhanh hơn suy nghĩ là thế.

    Cô đứng lặng nơi bậc thềm, đôi môi mềm mím lại suy tư. Đoạn, cô quay lại bên phím dương cầm, những nốt nhạc trầm bổng, quyến rũ từ từ vang lên, nhuộm khắp không gian một màu buồn hiu hắt.
     
     Vẫn là Johann Pachelbel…

    Vẫn là “Canon” cung Rê Trưởng…

    Và… vẫn là cô gái dương cầm với tà váy trắng...

    Phong dừng ngay lại, đôi mắt không tự chủ khép hờ. Anh lặng yên để những nỗi nhớ trong chính mình bị bóc trần, từng lớp, từng lớp một. Anh bất lực lắng nghe những dòng chảy cảm xúc đang ồ ạt, len lỏi khắp nơi trong tim mềm.

    Tiếng phong linh lại vang lên…

    Lại một lần nữa, anh không thể ngăn mình bước vào cái quán nhỏ ấy.

    Cô gái nhỏ chỉ thoáng nhìn anh rồi tập trung vào những hợp âm phức tạp, môi thấp thoáng nụ cười. Nốt nhạc sau cuối vang lên, ngân vang, nhạt dần rồi tan vào hư vô.

    Không chút ngần ngại, cô gái tiến về phía anh, ngồi vào chiếc ghế đối diện, không quên mang theo chiếc pudding ngộ nghĩnh…

    _ Trông em giống người yêu cũ của anh à?- Cô gái nhỏ bạo dạn, một nét gì đó trong sáng và ngây thơ.

    Nam Phong hơi bất ngờ, anh khẽ mỉm cười. Lâu rồi anh mới lại có cảm giác này.

    _ Không! Tôi chưa có người yêu!
    _ Chưa? Với một người hoàn hảo như anh?
    _ Hoàn hảo? Một mỹ từ rất hay đấy. Sao cô biết được tôi hoàn hảo? – Anh khẽ cười
    _ Trực giác! Thế sao anh lại xử sự như ngày hôm đó?
    _ Tò mò không phải là một tính hay!
    _ Tôi được quyền biết chứ! Tôi cũng là người bị hại mà.
    _ Bị hại?- Nam Phong lại bật cười, tâm trạng anh thực sự không tệ chút nào.

    Anh nhìn sâu vào đôi mắt cô gái ấy- đôi mắt của em gái anh- một điều gì đó khiến anh trở về quá khứ, có cả cô ấy đi cùng…

    Anh đến nơi ấy nhiều hơn, lần nào cố gái nhỏ ấy cũng kiên nhẫn ngồi nghe những câu chuyện rời rạc của anh về Ty. Nam Phong như tìm thấy hình ảnh em gái mình trong cô ấy. Cô không nói quá nhiều, chỉ nói khi điều ấy thực sự cần thiết cho anh. Phong dần quen với sự có mặt của cô trong cuộc đời mình. Bên cô, anh tìm được cho mình cảm giác bình yên và trọn vẹn. Anh chấp nhận để bản thân mình đánh cược một lần nữa. Suy cho cùng, từ sau cái chết của Ty anh đã không dám nghĩ tới việc sẽ dành trọn tình thương cho ai, cũng như tin vào một điều vĩnh cửu nào nữa cả. Anh sợ sự đổi dời cay nghiệt của số phận, sợ những cú hẫng trong tâm hồn mà chẳng ai có thể bù đắp nổi.

    Chẳng biết tự bao giờ, Phong đã quen với tiếng cười trong như tiếng chuông gió của cô gái ấy, quen với việc nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng cho vào túi áo măng tô của mình, để ngăn từng cơn gió buốt của phố York ngày đông, quen cả với việc cô yêu pudding đến nỗi, không ngày nào là không ăn. Như thế, đã đủ để gọi là yêu chưa?
    _ Anh có yêu em không?- Cô bất chợt hỏi anh vào một ngày tuyết rơi trắng xóa.
    _ Hình như là có! – Nam Phong khẽ nhíu mày khi trả lời câu ấy, tay anh nhẹ nhàng đưa lên gạt đi bông tuyết nhỏ vừa mới vương trên tóc cô.
    _ Tại sao lại “ hình như” hả anh? – Cô nhìn anh, cố giấu đi sự vụn vỡ đang ẩn sâu nơi đáy mắt ngấn nước.
    _ Anh không dám yêu! – Lần đầu tiên anh không có ý định che dấu sự yếu đuối trong chính mình. -  Anh đã thương yêu em gái thật nhiều nhưng cô bé cũng nhẫn tâm rời xa anh! Anh không thể đứng vững. Suốt một thời gian dài như em thấy đấy. Với anh, “yêu thương” thực sự rất xa xỉ.
    _ Nhưng anh đang học cách để cô ấy ra đi mà. Anh chỉ có thể nhận yêu thương khi anh chấp nhận trao đi tình yêu của mình mà thôi, anh rõ điều ấy hơn bất cứ ai mà.
    _ Đúng là như vậy! Nhưng 17 năm cô bé là chỗ dựa cho cuộc đời cho anh, là một nơi thật sự bình yên! Anh vẫn chưa thực sự quên được.
    _ Không ai buộc anh phải quên cô ấy cả. Nhưng anh phải biết đã đến lúc anh nên cất hình ảnh cô ấy vào một nơi quan trọng khác trong tim anh rồi chứ. Em xin lỗi, nhưng em thấy mình bị tổn thương.
        Không đợi câu trả lời từ anh, cô đã xoay người bước đi. Từng cơn gió sượt qua bờ má lạnh buốt nhưng cũng không bằng cảm giác thê lương trong cô lúc này.

    Cô đưa tay gạt đi giọt nước mắt trước khi nó kịp tuôn rơi. Vậy mà nước mắt vẫn cứ trào ra, từng giọt, từng giọt một luồn qua kẽ tay, ướt đẫm.
    Phong ôm lấy cô từ phía sau, ngăn lại bước chân gấp gáp ấy. Cô mong manh quá, chẳng trọn một vòng ôm của anh, điều ấy khiến lòng Phong bỗng chốc đắng chát. Anh không biết thế này có gọi là đúng đắn không, nhưng anh hiểu mình không thể mất cô.

    _ Ở lại bên anh, mãi mãi được không em? – Anh thì thầm, dịu dàng đặt nụ hôn lên tóc cô.

    ….

    _ Anh muốn đặt vé ạ?
    _ Vâng, hai vé trở về Việt Nam!
    _Có lấy vé khứ hồi không ạ?
    _ Không!

    Ngày mai, sẽ có một người con quay về quê hương sau bao năm xa cách vì nỗi đau quá lớn…

    Ngày mai, một gia đình nào đó sẽ có cái Tết trọn vẹn nhất sau những năm đau thương…

    Và….ngày mai, một cô gái sẽ ra mắt em chồng theo cách đặc biệt nhất….


        Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của Diên Vỹ - Shally's tear

    blogviet.com.vn


    Radio liên quan:

    Ý kiến bạn đọc [0]:

    Đăng nhận xét

Thông báo

Đóng

Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn nhấn vào đây để cùng chia sẻ bài viết với chúng tôi

To Top