Blog Radio 273: Quay lại nơi bắt đầu (phần 1)
Đăng lúc: Thứ Năm, 24 tháng 10, 2013
Đăng bởi: Unknown
Nàng thích café, thích lang thang cùng bạn bè ở những góc quán cổ kính. Nàng thích mưa, thích những buổi chiều tung tăng ướt đẫm dưới cơn mưa mặc cho đám người xung quanh có đang hối hả tìm nơi trú ẩn. Nàng thích cái màn đêm của thành phố, khi ánh đèn rực rỡ khuấy động. Nàng không thích sự ổn định của cuộc sống bình lặng. Nàng bước qua những ngày luôn sôi nổi và cuồng nhiệt. Nàng tự do tựa như cơn gió. Đơn giản, bởi nàng ghét sự ràng buộc. Không một ai đã từng đến mà lưu giữ lại trong tâm trí nàng những điều sâu sắc. Vì họ chỉ luôn muốn khẳng định nàng thuộc về họ. Những cuộc tình lướt qua nàng không chút vươn vấn, chỉ là thoáng buồn nhưng rồi nàng hiểu nó không xứng đáng.
Nàng ghét phải trở thành người con gái mẫu mực của gia đình hay xã hội. Nàng ghét nấu ăn mặc dù nàng được mẹ hướng dẫn rất chu đáo từ ngày còn ở cùng gia đình. Nàng ngông cuồng nhưng không buông thả.Với nàng niềm vui trước mắt mới là quan trọng. Hạnh phúc cũng có cả tình yêu, tình yêu của nàng cũng rất cuồng nhiệt. Nhưng chưa bao giờ nàng nghĩ vì tình yêu mà thay đổi hay cố gắng để trở thành người phụ nữ của gia đình.
Ngày anh đến…
Sài Gòn trời đổ mưa những ngày hạ, bất chợt nhưng dai dẳng. Nàng chạy rong ruổi như đang rượt đuổi những hạt mưa với niềm thích thú đến lạ. Nụ cười tinh khôi trong mưa của nàng chẳng màn âu lo, hoặc là có nhưng dường như mưa đã rửa trôi hết tất cả. Anh đến cũng trong một ngày mưa ấy, thật yên bình.
Anh mang dáng vẻ của người đàn ông thành đạt. Nàng bước vào cuộc sống của anh như một điều vốn dĩ thế. Nàng phá tan cái tĩnh lặng đã chiếm lĩnh quá lâu trong anh. Anh cười, anh rất hay cười mỗi khi ở bên nàng vì nàng thích vậy. Nàng yêu anh, từng ngày từng ngày lạ lẫm. Lạ lẫm trong thế giới rộng lớn của anh, với công việc bận rộn, với sự từng trải già dặn qua cách anh cho nàng những lời khuyên. Anh điềm đạm, nhưng không khô khan. Anh yêu nàng dịu dàng và thiết thực qua từng cử chỉ, cách quan tâm hay cả khi là lo lắng. Anh không thì thầm những lời yêu thương vào tai nàng, anh chỉ mang lại cho nàng cảm giác đong đầy trọn vẹn những yêu thương. Ở anh, nàng bỗng thấy mình còn nhỏ bé quá, so với con đường anh đã bước qua đầy chông gai thì nàng mới chỉ là bắt đầu.
Yêu anh, cuộc sống của nàng bắt đầu thay đổi. Yêu anh, nàng không còn chạy nhảy tung tăng dưới mưa một mình. Nàng thích được anh ôm trọn lấy trong vòng tay khi những cơn mưa ào ạt trút xuống khoảng sân trước nhà. Hay những lần anh đón nàng ở bến xe buýt, mưa tầm tã và bàn tay anh nắm chặt lấy kéo nàng đi qua những màn mưa buốt lạnh.Yêu anh, nàng không còn những đêm hóng gió trên đường vắng, nàng yêu cái cảm giác ngồi sau anh khi chiếc môtô lao vút qua những ánh đèn. Yêu anh, nàng bắt đầu vào bếp cùng chiếc tạp dề. Nàng và anh thường cùng nhau đi chợ, cùng nấu ăn. Ban đầu, nàng chỉ ngồi nhìn anh làm nhưng rồi sau đó nàng lại muốn anh mới là người thưởng thức các món ăn do nàng nấu. Ngày cuối tuần họ thường ở bên nhau, cùng uống café, xem một cuốn sách hay một bộ phim hoặc chỉ đơn giản là cả hai cùng nấu những món ăn ưa thích.. Còn anh, chẳng bao giờ cảm thấy những điều cứ thường xuyên lặp lại đó là sự nhàm chán.
- Tại sao anh yêu em nhỉ?
- Vậy tại sao em lại yêu anh?
- Không biết.
Anh bật cười, cuối xuống hôn nhẹ vào trán của nàng.
- Nhưng lạ thật đấy. Em không phải là một cô gái dịu dàng, em rất ngang bướng.
Em không giỏi giang, không kiên nhẫn, không thích nội trợ. Vậy thì tại sao…
Anh cắt ngang lời nàng bằng nụ hôn thật khẽ chạm môi - Em nghĩ anh thích hợp với một cô gái mẫu mực như thế hả?
Nàng ngẩn ngơ gật đầu.
- Chắc là vậy nhỉ. Hay là em nói đúng, một ngày nào đó sẽ có một cô gái thực sự như em đã nói, đến bên anh và sẵn sàng chờ đợi anh. Nếu là vậy thì em sẽ làm gì?
Nàng nhéo vào mũi anh, đau điếng.
- Tất nhiên là không cho anh rời xa em.
- Vậy chỉ cần em nói em nhớ anh, anh chắc chắc sẽ quay lại.
- Anh hứa nhé. Không được nuốt lời đâu đấy.
Họ ở bên nhau ngày nối ngày, tháng nối tháng. Ngày mưa, nàng yêu cái khoảnh khắc anh pha café cho nàng. Những ly café sữa nhưng luôn mang vị đắng của café nhiều hơn, nàng thích như thế. Ngày nắng, nàng lại lôi cây đàn ghi-ta cũ kỹ đã bám bụi muốn anh đàn cho nàng nghe, những bản classic bất hủ lúc nào cũng ngân vang trong không gian của hai người.
- Em này, em thích trẻ con không? - Anh ôm nàng từ phía sau, dịu dàng nói.- Sau này chúng ta sẽ sinh bao nhiều đứa con nhỉ? Anh thích vừa có trai vừa có gái…
Nàng bật cười quay lại choàng tay lên cổ anh, nét mặt không tránh khỏi ngạc nhiên.
- Anh làm sao vậy? Bây giờ nói chuyện này có sớm quá không? Em chưa bao giờ nghĩ xa thế.
- Thế em có nghĩ đến việc làm cô dâu của anh chưa hả? - Ánh mắt anh nhìn sâu vào nàng.
- Anh chỉ có một mong ước đơn giản là sau những bộn bề của công việc, trở về nhà sẽ có người đợi anh cùng bữa cơm ấm cúng.
- Thì bây giờ chẳng phải là như vậy sao? Em đang ở đây. Chúng ta chẳng phải đang rất hạnh phúc sao? Em chưa muốn có sự thay đổi bất ngờ nào đâu.
Sắc mặt anh đột ngột khác đi.
- Nhưng cái anh muốn là mỗi ngày khi anh đi làm về sẽ được thấy em. Được ăn cơm do em nấu. Em thực sự chưa bao giờ nghĩa đến việc chúng ta sẽ lấy nhau ư?
Nàng lặng im, nhìn anh chăm chú nhưng trong lòng lại hoang mang với những lời anh vừa nói.
- Em cảm thấy bây giờ rất tốt. Chúng ta có thới gian dành cho nhau nhưng cũng có không gian riêng của mỗi người.. Em thực sự nghĩ tạm thời không nên thay đổi gì cả. Nhưng không có nghĩa là em không muốn kết hôn. Vì em yêu anh mà.
Nàng ôm anh. Anh khẽ đặt tay vuốt lên mái tóc nàng nhẹ nhàng.
- Được rồi, chắc anh vội vàng quá. Em cần nhiều thời gian để sẵn sàng mà.
Đêm, nàng trở mình thao thức về những lời anh nói lúc chiều. Nàng yêu anh thật nhưng cuộc sống hôn nhân không hề thích hợp với nàng chút nào. Nàng chắc chắn như thế. Nàng không muốn những việc như nấu ăn, chờ đợi anh, yêu anh phải trở thành một điều bắt buộc, một nghĩa vụ. Nàng chỉ muốn đó mãi là niềm yêu thích, không ràng buộc. Nàng có ích kỷ quá không?
Ngày anh đi…
Một ngày không báo trước và vô vàn những ngày không báo trước. Nàng và anh không còn bình yên trên đoạn đường chung nhịp bước. Cứ mỗi lần anh nhắc đến việc kết hôn, nàng lại né tránh. Những tiếng cười bắt đầu rạn vỡ từ bao giờ. Những cuộc gọi kéo dài lại bắt đầu ngắn ngủi. Những ngày cuối tuần dành cho nhau cũng trở nên bận rộn. Nàng không hỏi, không tìm kiếm lý do, không biện minh. Nàng nhốt mình trong sự im lặng của bản thân. Nàng muốn thách thức chính mình. Không anh, cuộc sống vẫn bình thường đấy thôi. Mặt trời vẫn mọc vào buổi sáng và lặng đi vào buổi tối, gió vẫn thổi, mưa vẫn rơi. Chỉ là thiếu đi một chút màu sắc hạnh phúc. Nếu đến một ngày phải kết thúc thực sự, có lẽ nàng sẽ quen thôi.
Đêm, nàng liếc nhìn chiếc điện thoại rồi lại quăng nó vào ngăn tủ. Ngày mưa, nàng ngồi yên trên xe buýt, nàng không biết mình đã bước lên chuyến xe nào đến khi hết trạm mưa vẫn không ngừng rơi. Nàng không mang theo ô, bước chân nặng nề. Phút chốc nhìn lại, thì ra nàng đã bước lên chuyến xe chạy tới nhà anh. Nàng đứng lặng. Đôi tay co rút ôm lấy thân người đã ước sũng. Nàng thẩn thờ, chợt nhận ra bản thân đã nhớ anh đến nhường nào. Nàng bước lùi, chần chừ rồi cũng quay đi. Bất ngờ, một bàn tay đã cầm chiếc ô đến bên nàng. Ánh mắt ngỡ ngàng, nàng ngập ngừng ngước nhìn. Cảm xúc giờ đây đã vỡ òa trong cơn mưa đêm. Nàng ôm anh, vội vã, siết chặt. Giọng nàng khẽ cất lên lời nói yếu ớt:
- Em rất nhớ anh.
Chiếc ô buông lơi trong tay anh, đôi tay ấy chỉ còn biết ôm chặt nàng trong lòng. Có phải cơn mưa rồi sẽ tạnh? Có phải bình minh rồi sẽ đến? Có phải sau mưa sẽ là cầu vồng rực rỡ?
Nàng cảm nhận được mọi thứ đang quay trở lại đúng vị trí mà nó đã yên vị. Những buổi chiều cùng anh lại êm đềm, những đêm lướt qua trên phố lại ấm áp khi có anh. Nhưng chẳng kéo dài được lâu, cái khoảng cách vô hình nào lại đẩy nàng xa anh. Rồi lại nhớ, lại tìm đến nhau. Rồi lại xa nhau. Là do nàng mãi né tránh chuyện kết hôn hay do anh không còn có thể kiên nhẫn hơn. Sự lập đi lập lại đó dường như đã trở thành điều quen thuộc. Nhưng sẽ chỉ là sự mệt mỏi. Và cũng là một ngày không báo trước, anh đột ngột quyết định chuyển công tác ra Hà Nội. Nàng lặng lẽ đứng nhìn anh ở góc phòng trong lúc anh đang thu dọn mọi thứ.
- Anh sẽ đi bao lâu?
- Anh cũng chưa biết. - Anh nói nhưng không hướng ánh nhìn về nàng.- Cho tới khi nào hoàn thành xong dự án.
- Anh giận em?
- Không, anh muốn chúng ta có thời gian suy nghĩ.
Nàng né tránh ánh mắt anh, nhưng lại vô tình nhìn vào màn hình vi tính của anh. Anh không để hình của hai đứa hay của anh mà là hình của những em bé nhỏ. Gương mặt trẻ con thật ngây thơ và đáng yêu.
- Anh rất thích trẻ con, phải không?
Anh hiểu ý.
- Đó là cháu anh. - Anh mỉm cười. - Không chỉ là thích, mà anh nghĩ đó sẽ cùng với anh là một tương lai.
Nàng ngắm nhìn, suy nghĩ rồi bước đến bên anh, nhẹ nhàng ôm anh từ sau lưng, đôi tay siết chặt.
- Hay là em từ bỏ anh nhé. Không phải em không còn yêu anh, không phải em không thể đợi. Nhưng tương lai của anh...chắc chắn không có phần của em... Em xin lỗi.
- Em đã suy nghĩ kỹ chưa? Cuộc sống hôn nhân khiến em căm ghét đến thế sao? - Anh nói như quát lên. Bất ngờ, anh chợt nhớ ra điều gì. Ánh mắt né tránh như biết mình vừa lỡ lời.
- Em yêu anh. Nhưng người thích hợp với anh thì không phải em.
Nàng buông lơi đôi tay, quay người bước đi. Buổi chiều hôm đó, trời trong xanh, nắng nhẹ. Một ngày hè rực rỡ với màu hoa phượng. Nàng đã để anh ra đi như thế. Lặng lẽ, không nước mắt, không than trách, không vương vấn.
Hà Nội, những đêm vắng và ngày vội vã...
Tôi nhìn lại nụ cười ấy một lần nữa, nụ cười trong sáng của em khi nhìn tôi dưới cơn mưa. Nụ cười tôi đã quen trong những giấc mơ, bắt gặp khi mỗi buổi sớm mai em bất ngờ xuất hiện. Nụ cười hài lòng khi nấu xong một bữa ăn cho tôi. Nụ cười hạnh phúc luôn rạng vỡ khi tôi ôm em vào lòng. Nụ cười ấy giờ đây thực sự đã xa rời tôi rồi sao? Cô gái ơi, em nào phải là gió…sao cứ muốn lãng du mãi thế kia?
Hà Nội, những ngày vội vã của tôi và công việc. Những bữa tiệc, những hợp đồng, những cuộc khảo sát công trình không cho phép tôi được dừng lại để suy nghĩ. Nhưng không có nghĩa là hình ảnh nào đó thôi làm lòng tôi day dứt. Hình như tôi đã dõi theo ánh mắt ấy, cố níu giữ lại chút gì đó mà tôi còn ảo tưởng. Hình như cái cảm giác hoang mang trong tôi chẳng thể nào xóa đi. Hình như buổi chiều ngày hôm đó, tôi đã nhớ em rất nhiều. Một cuộc tình được vun đắp bằng yêu thương, hạnh phúc và hy vọng. Cũng có những giận hờn xa cách. Giờ tan hết, tan hết. Kết thúc, em để lại mọi thứ mà quay đi không chút ngập ngừng.
Khi màn đêm tĩnh lặng chiếm hữu, khi công việc dừng lại ở sự mệt mỏi, lúc đó chỉ còn lại tôi với không gian nặng trĩu. Tôi nhìn sang cốc café đã cạn, cảm thấy vị đắng trên môi cũng trở nên nhạt nhẽo. Sau tất cả những gì cố gắng để gạt bỏ, thì ra tôi nhớ em nhiều như thế.
Em, cô gái của mưa của gió của mây trời, mãi mãi cũng không thuộc về tôi. Đến hôm nay tôi mới hiểu ra chưa bao giờ tôi mang đến cho em niềm tin. Một niềm tin để em đủ can đảm bước cùng tôi trên đoạn đường phía trước. Thằng đàn ông như tôi từ trước tới nay luôn nghĩ rằng mình có thể làm được mọi việc chỉ cần có kiên nhẫn. Nhưng tôi không còn đủ kiên nhẫn nữa rồi, hay tôi vốn không hiểu nỗi tổn thương mà em phải gánh chịu. Để niềm tin đó hôm nay dường như em không thể đặt vào ai được nữa. Cô gái à, anh phải làm gì cho em đây? Tất cả đã qua, tại sao em không để chúng ngủ yên?
Em, người con gái chưa một lần cho tôi nhìn thấy dòng nước mắt rơi xuống từ đôi mắt luôn sáng rực. Nếu có chăng thì cũng đã bị hòa lẫn vào cơn mưa trong cái khoảnh khắc tôi nhìn thấy khóe mắt nơi em đỏ cay. Ẩn sâu trong đôi mắt ấy là nỗi bất lực, sự căm phẫn và còn có cả nỗi sợ. Em muốn xua đuổi chúng bằng tất cả mọi cách, dù cho phải tổn thương cả những người xung quanh. Em vẽ nên cho bản thân một cuộc sống tự tại, một cuộc sống không ai trói buộc, không ai được phép bước vào để có thể tổn thương được em. Kể cả tôi. Em không ngăn cản tôi bước vào trái tim em, nhưng đặt một niềm tin nơi tôi thì có bao giờ không?
Gia đình, nỗi ám ảnh nhất trong mảng ký ức màu xám của em và cả hiện tại. Dù tôi có cố nắm chặt bàn tay ấy bao nhiêu, cũng không thể khiến em thôi nhìn lại phía sau. Em cứ mãi ngoái nhìn những vết cắt về tuổi thơ đau đớn và một người cha oan nghiệt…một nỗi đau mà em không thể nào nói cho bất kỳ ai…
- Li An, còn mẹ em? Bà ấy biết không?
- Biết gì? Chồng của bà, cha của em giở trò với chính con gái ruột ư?
- …
Nếu em biết tôi đã kinh ngạc đến thế nào khi nghe em nói ra những lời đó hoàn toàn bình thản, không đế lộ một chút hoang mang trên nét mặt.
- Cuộc đời mẹ đã đủ bất hạnh rồi. Nếu biết được chuyện này,…có khác nào lấy đi sinh mạng của bà. Với lại…em gái của em cũng cần có điều kiện để ăn học. Cái sự thật này nói ra chỉ là bi kịch. Bất hạnh chồng lên bất hạnh. Cho tới khi bà nhắm mắt, em chắc chắn bí mật này sẽ bị chôn vùi. Nếu không phải vì anh đã biết…thì em…
Phải rồi, nếu như tôi không vô tình đọc được những dòng nhật ký cũ kỹ ấy. Có lẽ trong tình cảnh như em, không một người con gái nào đủ can đảm có thể nói ra, lại còn nói ra trước mặt người yêu mình. Nhưng liệu còn có số phận nào giống như em không? Tất cả trong mắt tôi lúc ấy hình như chỉ nhìn thấy một mình em phải chịu sự dày vò với nỗi đau tinh thần. Cơn mưa đêm vẫn còn dai dẳng, xối xả trút xuống người hai chúng tôi những hạt nặng trịch. Em gục đầu vào ngực tôi, người run lên vì lạnh hay là đang khóc…
- Qua hết rồi Li An, đã qua hết rồi. Anh hứa đấy.
Tôi đã hứa, nhưng giờ đây tôi có còn giữ được lời hứa ấy không? Lúc em buông tay trong cuộc tình này thì tôi đã hiểu em mãi mãi cũng không gạt bỏ được. Em sẽ mãi mãi ôm nỗi đau đó mà không còn sóng bước cùng tôi nữa. Không còn tôi bên cạnh, thứ cảm giác sợ hãi đó sẽ càng dày vò em nhiều hơn. Nửa năm rồi trôi qua, em đã tìm được một ai khác thay thế tôi chưa? Để giúp em ngăn vết thương tạm ngừng rỉ máu. Chỉ là tạm thời thôi, vì tôi biết em sợ đau, vì em không thể đối diện với nó nên vết thương đó sẽ chẳng bao giờ lành lặn.
Ở nơi xa xôi đó em giờ có yên vui không? Lòng tôi nơi đây nào có được phút giây bình lặng….
Sài Gòn, những mùa hoa bỏ lại sau lưng…
Nàng cầm ô, tay giơ cao về phía trước trơ trọi hứng lấy giữa cơn mưa. Đã bao lần nàng đứng dưới mưa thế này. Đã bao lần nàng đi qua con đường này. Đã bao lần nàng đứng nhìn ngôi nhà ấy từ xa, cánh cổng vẫn còn đóng chặt bởi chiếc khóa sắc lạnh.
Sài Gòn năm nay mùa mưa vẫn ào ạt, vẫn rả rích, có đôi khi kéo dài thành những cơn giông. Nàng bước trong mưa, lầm lũi, lặng lẽ. Nàng đang đợi chờ điều gì? Dường như kể từ ngày rời xa anh, nàng chẳng buồn đeo vào lại chiếc mặt nạ của mình. Chiếc mặt nạ luôn mỉm cười, không đắng đo không dễ dàng xao động trước bất kỳ ai. Khi đeo chiếc mặt nạ ấy, nàng ích kỷ, nàng đầy nhiệt huyết nhưng sẵn sàng tàn nhẫn trước những ai mang cho nàng cảm giác sợ hãi. Nàng chỉ biết sống cho riêng mình.
Rời xa anh, chiếc mặt nạ ấy đã vỡ vụn. Những thú vui thường nhật chỉ còn là những điều thỉnh thoảng đối với nàng. Những con người mới tìm đến, nàng chẳng còn hứng thú yêu vội như trước kia nữa. Cuộc sống của nàng đi qua những ngày thật lặng lẽ, bình dị. Nàng sống chậm và chuyên tâm với công việc mà mình yêu thích. Mỗi tối, chương trình của nàng ở đài phát thanh được rất nhiều thính giả đón nhận. Nàng giúp mọi người gửi đi thông điệp yêu thương, kết nối những trái tim xa xôi đến gần nhau, nhưng với chính mình thì nàng lại bất lực.
Ngày anh đi, nàng không còn nhớ rõ nữa. Nó mờ nhạt quá, mờ nhạt trong những cơn mưa đọng lại đâu đó trên khoé mắt. Từ bao giờ, nàng cũng không biết nữa, nàng đã khóc mỗi khi nhớ đến anh. Bao nhiêu mùa hoa đã nở, màu hoa đỏ rực mà anh rất thích. Những cánh phượng cứ thế rơi rụng, tơi tả héo tàn cũng giống như chuyện của nàng và anh. Có đôi lúc, trong cơn mưa đêm nàng mới giật mình nhận ra… chia tay thật rồi. Đã kết thúc rồi Li An ơi!
Vào năm ngoái, cha của nàng vừa qua đời sau một cơn tai biến. Nàng đứng lặng bên giường bệnh, không một sắc thái biểu cảm nào hiện lên rõ ràng nhất bằng ánh mắt sắc lạnh. Con người mà nàng nghĩ rằng không bao giờ xứng đáng nhận được sự tha thứ. Sự đau đớn, ghẻ lạnh, dày vò cho đến chết cũng không thắm thía so với nỗi đau mà nàng phải căm lặng chịu đựng suốt hơn mười mấy năm qua. Nàng hả dạ lắm, nàng sẽ cười vì con người đó đáng phải như thế. Nhưng tận sâu trong ánh mắt của nàng đã run lên, màu đỏ rực lên không phải vì bất kỳ sự căm phẫn nào mà chính là nước mắt đang cay. Đôi chân gần như không thể đứng vững, trong ý nghĩ lúc đó nàng chỉ mong có anh bên cạnh để nói với nàng rằng: “ Đã qua hết rồi, Li An.”
Nhưng tất cả chỉ là tiếng vọng trong tâm hồn mà nàng tự nhủ với bản thân. Lời chia tay, chính nàng đã nói ra. Bởi chưa bao giờ nàng nghĩ mình sẽ hạnh phúc với cuộc sống hôn nhân. Hai chữ gia đình trong bao nhiêu năm tháng trưởng thành đã đủ khiến nàng cảm thấy cuộc sống này mất hết hy vọng. Và khi đã được tự do, nàng rời bỏ chiếc lồng sắc kia không chút nuối tiếc hay vướng bận. Nếu có cũng chỉ vì người mẹ đã hy sinh cả cuộc đời vì nàng. Còn với anh, bên anh nàng cảm nhận được cuộc sống mà mình mong muốn. Nhưng nỗi sợ nào vẫn còn quá lớn, khiến nàng cứ mãi đề phòng tất cả. Và giờ đây, khi nàng nhận ra anh quan trọng đến thế nào thì liệu có còn kịp nữa hay không?
Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của thính giả Violet Nguyen
blogviet.com.vn
Đăng nhận xét