Khi ở một mình, tôi hay tự hỏi mình, một kiểu độc thoại nội tâm không có lời đáp cho những thắc mắc: “Có khi nào ta tự hỏi, ta cần ai, ai cần ta - ta không cần ai và không ai cần ta trong cuộc đời này?”
Cứ hỏi miết, và những câu hỏi cứ lặp đi lặp lại trăm lần hằng đêm, hỏi trong mòn mỏi, đợi chờ nhưng đáp lại cũng chi là tiếng thở dài lặng im của đêm đen có bao giờ cho ta lời giải đáp đâu, mọi thứ cứ như trêu ngươi. Tạo hóa luôn trêu ngươi những con người luôn đi tìm sự thật…
Tôi hay thức thâu đêm đến sáng. Một là vì ban ngày đã trót ngủ quá nhiều. Hai là có nhiều chuyện buộc tôi phải suy nghĩ và thành ra không ngủ được. Một cốc cafe nghi ngút khói cho đêm dài giống như người già hay chiêm nghiệm lúc đã đi về phía bên kia con dốc cuộc đời, tôi là bà cụ non.
Anh nói, tôi là một người lớn chưa trưởng thành. Luôn suy nghĩ trẻ con và đau nỗi đau của người lớn. Hay bâng khuâng, thựa ra định nghĩa trưởng thành là như thế nào?
Là khi đủ bản lĩnh để tự đi bằng đôi chân, tự làm bằng đôi tay, tự dựa vào đôi vai mình. Hay đơn giản là đủ mạnh mẽ để làm chỗ dựa cho người khác. Là gì đi nữa thì cũng chắc một điều là trưởng thành không căn cứ vào số năm mà bạn đã sống trên đời. Nhưng thật ra, chưa ngày nào là người lớn. Chưa ngày nào suy nghĩ chính chắn như một đứa đã trưởng thành.
Giá mà tôi trưởng thành…
Sẽ không còn giọt nước mắt nào của mẹ lăn dài hàng đêm, sẽ không còn tiếng thở dài của cha nén lặng, mỗi khi ta làm chuyện gì đó phiền lòng.
Đôi khi thấy mình như hòn đá đang rơi xuống vực sâu, nhật kí luôn là những dòng trĩu nặng suy tư và bộn bề những nứt vỡ.
Khi đổ vỡ, khi mất niềm tin, khi vấp ngã, khi tổn thương hay bi quan và suy sụp, đôi khi, ta cần một chút thời gian để nhìn lại tất cả những gì đã đi qua…
Những chuyện khiến ta buồn, những chuyện khiến ta đau nứt toác, những chuyện không mong muốn xảy ra làm ta hụt hẫng. Nhưng nhìn lại không phải để đau thương hay nuối tiếc, mà là để nhắc nhớ bản thân mình hãy biết trân trọng hiên tại, biết quý những cái mà ta có trong tay, từng giờ từng phút, bằng cách suy nghĩ chính chắn hơn, sống lạc quan hơn, và biết đứng dậy khi vấp ngã một cú thật mạnh… Mỗi một điều ta đi qua, đều là một bài học có giá mà cuộc sống mang đến.
Cuộc sống không phải lúc nào cũng như ta nghĩ và giống như ta tưởng tượng. Có khi ta nghĩ thế này, nó lại đi theo một hướng khác. Có khi ta nghĩ chuyện đó sẽ không xảy ra, nhưng có khi nó lại diễn ra theo một cách không ngờ đến. Như khi mất niềm tin và hụt hẫng sau một cuộc chia ly giữa hai trái tim vốn không chung nhịp đập, bỗng đâu bất ngờ một sáng mai đi ra đường và đụng độ với một nửa thật sự của đời nhau.
Cuộc sống vốn là một lăng kính vạn hoa, tùy vào góc ta nhìn, cách ta nhìn, mà thấy nó sẽ khác đi. Mỗi góc nhìn là một mặt của cuộc sống. Có mặt tốt, có mặt xấu, cũng có mặt không tốt mà cũng không xấu, nửa vời, để khi ta chọn một góc nhìn bất kì và đứng ở đó, sẽ thấy được những gì đang diễn ra thật sống động. Cái này, đôi khi người ta gọi là hai mặt của cuộc sống. Những gì diễn ra trước mắt ta – bề nổi, chưa hẳn đã là bản chất cốt lõi của sự thật. Ta chỉ phát hiện ra bề chìm, vào một lúc nào đó trong đời, đôi khi là không bao giờ.
Ai cũng đã từng đi qua những nỗi đau, nhiều hay ít. Và cái mà bạn cần làm là tìm cách để làm lành những vết thương đó càng sớm càng tốt, thay vì ngồi lầm lì một chỗ mà đợi nó tự lành. Có nhiều bài học trong cuộc sống mà muốn học được, ta đã phải đánh đổi nhiều thứ quý giá. Và bài học về niềm tin là bài học cay đắng nhất.
Người ta hay nói mất niềm tin vào ai đó, vào cái gì đó.
Khi chia tay, người ta thường mất niềm tin vào tình yêu vì những gì hứa hẹn đã đổ vỡ, kí ức từng có đã nhuốm màu đau thương, những cái siết tay đã lỏng đi, và những cái ôm chỉ còn là cảm giác.
Khi bị lường gạt nhiều lần, người ta thường mất niềm tin vào những câu nói họ nghe, những con người họ gặp, nhìn cuộc sống bằng đôi mắt e dè và nghi hoặc.
Khi thất bại nhiều lần, người ta mất niềm tin vào bản thân mình, hay tự cho mình là kẻ bết tài vô dụng, tự chưởi mắng và dằn vặt sao cái loại người như mình lại còn tồn tại trên đời.
Vân vân và vân vân…
Niềm tin bao giờ cũng còn, nó là cái mỏ quý đang chờ khai phá. Nhưng vấn đề là nó có được đặt đúng chỗ hay không, và người ta có biết cách khai quật nó hay không hay cứ đợi người ta trao cho mình.
Như trong quyển Thương nhau để đó của hai tác giả Hamlet Trương và Iris Cao có nói “Việc bạn đặt niềm tin lên một ai đó đồng nghĩa với việc bạn đang trút gánh nặng lên họ, kể cả là họ có nhận hay không. Lúc đó, việc nhận định một vấn đề không còn phụ thuộc vào sự thận trọng, hay là sáng suốt của bản thân bạn nữa...mà giao phó cho một người khác. Để rồi khi họ thay đổi thì bạn thường ghép tội họ!”
Vậy đó, niềm tin bao giờ cũng còn, chỉ là bạn hãy biết cách không phung phí, đặt đúng chỗ, đúng người, đúng lúc mà thôi.
Cuộc sống bộn bề những lo âu, dẫu con người ta đã có khá đủ đầy những điều kiện khiến cho mình có thể sống tốt hơn.
Đâu đó vẫn có những con người đi vào bế tắc.
Có khi nào bạn thấy cuộc sống này vô vị, tẻ nhạt, và gọi theo cách bi quan, là có quá nhiều nỗi đau.
Lúc đó, hãy nhắm mắt lại và cố gắng mỉm cười.
Vì cuộc sống có quá nhiều chuyện khiến ta phải buồn. Không phải lúc nào đời cũng vui, không phải lúc nào đời cũng rộng cho mình thênh thang, nghêu ngao “đời là phù du” .Đời là bể, mà bể thì cũng có giới hạn.
Hồi đó tôi có đọc mấy dòng này
Lúc bé, tưởng khóc là buồn, bây giờ phát hiện buồn nhất là không thể khóc được, cứ trống rỗng, tỉnh táo và vô hồn .
Lúc bé, tưởng cười là vui, bây giờ nghĩ lại, có những giọt nước mắt còn vui hơn cả một trận cười.
Lúc bé, tưởng đông bạn là hay, bây giờ mới biết vẫn chỉ có mình mình.
Lúc bé, tưởng cô đơn ở đâu xa lắm, chỉ đến ở những chỗ không người, đến giờ mới hiểu, lúc bên nhau, sự ấm áp mới thật mong manh, mà nỗi cô đơn sao lại gần gũi thế.
Lúc bé, tưởng yêu là tất cả, là mọi thứ, lớn rồi mới biết sau yêu còn có chia tay...
Bởi vậy mới biết, có cái gì là tuyệt đối đâu. Chỉ có bất ngờ và chuyện không lường trước được.
Đã qua rồi những đau thương và tôi tin vào những bất ngờ của cuộc sống.
Khi lạc quan, những vết thương vô tình từ quá khứ sẽ được thời gian miệt mài làm lành sẹo
Khi lạc quan, thì điều tốt nhất luôn xảy ra để ta mỉm cười.
Bạn có tin vào định mệnh, vào những cuộc sắp xếp dường như là vô tình nhưng thật ra có hữu ý của ông trời?
Với tôi, có một định mệnh tuyệt vời như thế.
Khi thượng đế đóng cánh cửa này với bạn, thì cùng lúc đó người đã mở ra cho bạn nhiều cánh cửa khác. Đôi khi đi qua nhiều tổn thương, có những ưu tư không thể san sẻ với bậc sinh thành, vẫn có những người bạn thân thiết, có một nửa yêu thương luôn bên mình để cùng san sẻ, chia sớt… Cảm ơn ba mẹ đã cho ta sống một kiếp người trọn vẹn, dõi theo con từ khi còn là bào thai mẹ nặng nề mang trong dạ đến lúc rời tổ ấm vẫn còn ngóng trông, lo lắng.
Tất cả những gì chúng ta tìm kiếm trong cuộc đời hóa ra chỉ là một con người
Vào thời khắc sinh ra, chúng ta đã thuộc về người khác
Có đi qua bao hạnh phúc hay đớn đau cũng không cần biết
Vì sẽ đến một ngày có một người nắm chặt lấy tay ta…
Cuộc sống có rất nhiều lựa chọn, sao không chọn niềm vui?
Gửi từ Phong Linh
Truyện ngắn: Truyền thần
Tôi đóng cánh cửa lại, kiểm tra ổ khóa lần nữa rồi bước lại phía chiếc giường kê giữa phòng. Ga trắng muốt, tôi cũng không hiểu sao hầu như tất cả ga ở các phòng trong khách sạn đều mầu trắng. Mặc dù những người nằm lên nó tấm thân đã vấy bẩn một vài điều. Tình dục, nhục dục là những thứ tất yếu của tình yêu sắp lụi tàn khiến con người ta cứ hối hả vơ lấy, như kẻ sắp chết ngấu nghiến ăn bữa ăn cuối cùng.
Phía đầu giường treo duy nhất một bức tranh, tả cuộc trốn chạy của nữ thần Sắc đẹp Aphrodite và thần tình yêu Eros khỏi quỷ Typhon. Đó là một bức tranh chép được phóng theo cách vẽ truyền thần, còn lộ những đường kẻ ô bằng chì lờ mờ dưới những nét cọ. Trong nhà tắm, tiếng anh ngân nga câu hát lẫn trong tiếng rào rào của những tia nước như một cơn mưa. Anh bước ra, chiếc khăn che hờ hững từ khoảng dưới hông, anh sà đến bên tôi. Tôi cố nhoài người ra khỏi vòng tay anh, vội vã đi vào phòng tắm. Những giọt nước xối xuống trên vai nóng rực. Bất kể mùa đông hay mùa hè, tôi vẫn thích tắm nước thật nóng. Hình như cái cảm giác bỏng rát ấy khiến tôi thoải mái hơn. Tôi đi về chiếc giường, ngay bên dưới bức tranh truyền thần, nhẹ nhàng nằm xuống. Chúng tôi mê say, cuồng nhiệt… Ngước mắt lên, tôi lại nhìn thấy những ô vuông lờ mờ sau nét vẽ. Giữa khoảng lặng của những cái hôn dồn dập, tôi chợt nảy ra ý nghĩ, hội họa có thể chỉ là một sự sao chép liên tục từ cuộc sống của một ai đó, được người ta hư cấu thành một huyền thoại, rồi chép nó lên giấy, rồi từ giấy người ta chép lên lụa, lên gỗ, thậm chí chép lên những tấm giấy khác tệ hơn. Và chỉ một cái lia bút, ánh mắt thiên thần cũng ánh lên những nét độc ác của quỹ dữ.
“Em yêu anh nhiều đến thế sao?”. “Không nhiều lắm, chỉ như anh yêu em thôi”. “Vậy là quá nhiều rồi”. Anh thở dài, kéo cánh tay tôi vòng qua ngực, được một lúc, anh đặt những ngón tay lên môi, hôn khẽ lên từng ngón một cách nâng niu. Khi anh rời đi, tấm ga trắng đã nhàu nát. Ai đó đã nói đùa rằng: “Tình yêu là thiên thần có cánh và những đam mê bò lổm ngổm như sên”. Với tôi, tình yêu trao anh vừa có thể bay lên cao vừa có thể ở sâu trốn địa ngục, mọi thứ lẫn lộn và tăm tối.
Lần sau anh đến, nhấc bổng tôi lên, vẫn nơi đó, bức tranh chiếu ánh nhìn vào tôi soi mói, ánh mắt của quỷ Typhon. “Đừng khóc nữa, ta vẫn cứ yêu nhau”. “Anh phải làm đám cưới”. “Em sẽ giết bất kỳ ai cướp mất anh của em”. “Thế thì em sẽ chết và anh không thể nào sống nổi”. “Còn gì đáng sợ hơn khi mất đi người mình yêu”. Anh khẽ đưa những ngón tay thô ráp lên môi tôi, nói khẽ: “Đám cưới chỉ là hình thức thôi, anh chỉ yêu mình em. Mình vẫn yêu nhau”.
Ừ nhỉ, dù anh có cưới cô ta hay không, thì tôi và anh cũng không bao giờ được nắm lấy bàn tay nhau đi ra ánh sáng. Tình yêu giữa chúng tôi vẫn là tội lỗi, lén lút trong bóng đêm. Thứ tình yêu của quỷ. “Vậy thôi, anh hãy cưới đi, để gia đình được bình yên. Em đâu có thể sinh con cho anh”. “Với anh em là quan trọng nhất”. “Nhưng anh cần có con cái”. Anh im lặng, những tiếng thở dài đứt quãng trong lồng ngực. Hình như mỗi lần bên nhau, chúng tôi đều yêu đến rã rời như thể đó là bữa ăn cuối cùng, nhưng rồi không ai đủ can đảm khai tử tình yêu ấy, và cứ phải ăn mãi bữa ăn được trộn nhiều gia vị cay xé của cuộc đời, đắng chát của tình yêu, ngọt ngào bởi những đam mê tội lỗi.
“Em nhắm mắt lại đi”. “Để làm gì ?”. “Đưa tay cho anh”. Cảm giác mát lạnh ở ngón tay, anh đã đeo vào tay tôi chiếc nhẫn hình tròn, trơn tuột bằng bạch kim. “Hôm nay là ngày chúng mình cưới nhau nhé. Chiếc nhẫn này rất hợp với em, mạng Thủy. Nó tượng trưng cho tình yêu bền vững”. Tôi bật cười, tim đau nhói: “ Cô ấy cũng mạng Thủy, chắc cũng có một chiếc như em. Giống như truyền thần ấy nhỉ, anh chọn nhẫn như nhân bản tình yêu”.
Tôi đặt bàn tay lên ngực, nơi có trái tim bấn loạn đang rung lên từng hồi, chiếc nhẫn làm nó dịu đi đôi chút. Tôi ngủ thiếp cho đến khi tỉnh dậy, anh đã đi để lại mùi cơ thể ngạt ngào trên chăn gối. Đã bao lâu rồi tôi bị mê hoặc bởi mùi hương không tên ấy. Tôi nhớ anh, người đàn ông tôi chỉ được yêu trong bóng tối. Tôi chợt nhớ ra mình sinh nhằm cung Song ngư nên thường trốn mình trong những biển cả của trí tưởng tượng. Giống như thần tình yêu, muốn trốn thoát khỏi quỷ dữ chỉ còn cách biến mình thành cá, nhảy xuống nước sông Eufrat. Còn sự đuổi bắt giữa đời thực có thể trốn chạy được hay không ?
Đối với những người đang yêu, thời gian như chậm lại hay bởi do đó chỉ là một ảo tưởng dễ chịu. Tôi ở giữa cái hố đen của thời gian, ngày này qua ngày khác loay hoay tìm một lối lên thiên đường. Ngày cưới của anh đã đến gần, tình tôi trao anh càng trở nên quay cuồng, ngu ngốc.
Hẹn hò thêm lần nữa, anh kéo má tôi kề lên ngực. Mỗi khi anh thở dài, vầng ngực ấy lại da diết. “Anh hãy cưới cô ấy mà đừng lo nghĩ gì về em”. “Ừ, anh cưới cho tròn bổn phận, có một hai đứa con rồi, anh sẽ ly dị”. “Để làm gì ?”. “Để lại được yêu em tự do”. “Chúng ta có được tự do trong tình yêu ư? ngay cả khi anh không có bổn phận”. “Ừ, tình yêu luôn bị giới hạn, ngay cả khi nó hoàn hảo”. Tôi vục người dậy, úp cả tấm thân trần trụi lên anh, nhìn vào đôi mắt anh như có một ngọn lửa sắp tàn lóe lên trước khi tắt ngấm: “Anh cưới đi, em sẽ xa anh một thời gian, và khi em trở lại, chúng ta sẽ được tự do”. Anh hoảng sợ ôm chặt lấy tôi. “Đừng xa anh lúc này, em đừng đi”. “Em không đi mãi đâu, nhanh thôi, em hứa”. Ánh mắt anh nhìn tôi, hoài nghi, tuyệt vọng.
Và đó là cuộc ái ân cuối cùng để tôi mãi nhớ về anh, với một nỗi đau tình yêu chưa nhân bản.
Tôi đến NewYork, siêu thành phố của cường quốc lớn nhất thế giới. Sau khi ngủ một giấc dài tại khách sạn, tôi lật cuốn sổ tay rồi gọi đến số máy dài dằng dặc, tim đập mạnh. “Xin chào, đây có phải Viện giải phẫu thẩm mỹ Sandra”. “Cám ơn anh đã gọi tới. Tôi có thể giúp gì được cho anh ?”. “Tôi được giới thiệu.. qua một người bạn..”. Tôi ngập ngừng, cảm giác khi nói ra câu sau đó sẽ làm thay đổi cuộc đời tôi. “Anh muốn chuyển đổi giới tính ?”. “Vâng, đúng vậy”.
Tôi ghi chép lại cuộc hẹn với bác sỹ Sandra. Ngày hôm sau, tôi đến nơi hẹn là một văn phòng nằm trên phố Lafayette. Trên con phố phồn hoa cuộn chảy những dòng đời xuôi ngược, tôi chợt nhớ lại những vần thơ của nàng Sappho, nữ thi sỹ đồng tính sống trên hòn đảo Lesbos miền đông Hy Lạp cùng các nữ chiến binh Amazons: “Tựa cơn gió núi đập vào những cây sồi, tình yêu lay mạnh tim tôi. Người đã đến, và tôi đã khát khao chờ đợi. Người làm mát dịu đi trái tim đang cháy lên vì thèm muốn của tôi….”. Tôi sẽ thay đổi cuộc đời mình trong vài bước chân nữa thôi. Và câu nói của người tình luôn làm tôi đau ngay cả khi hạnh phúc vẫn còn vọng mãi: “Để lại được yêu em tự do”. Nào, hãy nén nỗi đau trong lòng, để tình yêu được chắp cánh.
Thời gian lại trôi đi trong những ngày tháng dài chờ đợi tác dụng của thuốc hóc môn, của sự lên da non những vết cắt phẫu thuật, cái đau của những phần thể xác được gọt giũa cũng nhạt đi. Đã đôi lúc tôi chơi vơi với hình dáng người phụ nữ đứng trong gương, tuy gần gũi mà xa lạ ,giống như bức tranh chép chưa hoàn thiện vì còn thiếu nét, nhạt mầu. Cho đến khi cầm tấm thẻ căn cước mới ghi giới tính như hình hài hiện tại trong tay, tôi đã là một cô gái gợi cảm, khuôn mặt thanh tú, đôi bờ môi mọng hé nở và dáng đi uyển chuyển trên đôi giày cao gót. Những nét vuông vức đàn ông xưa kia được bàn tay tài hoa của Sandra tẩy đi một cách hoàn hảo, những bộ vest, sơ mi nam, đồng hồ đeo tay, dây lưng và các vật dụng thân thuộc với tôi hơn hai mươi năm qua được đóng gói và gửi cho một trung tâm tiếp nhận đồ từ thiện.
Tôi chọn chiếc váy mầu trắng tinh khiết, sức thêm mấy giọt nước hoa Dior Addict thơm nồng ngọt ngào quyến rũ, xòe bàn tay ngắm chiếc nhẫn bạch kim một lần nữa, rồi đến một nơi, hồi hộp đợi chờ. “Anh à, em đã về rồi”. Giọng anh vẫn thế, trầm ấm và cuống quýt trong điện thoại: “Em ở đâu? anh nhớ em phát điên”. “Anh đến nơi cũ nhé, em chờ anh”. Anh ào đến rất nhanh và đứng sững lại khi tôi mở cửa. Cảm giác hụt hẫng chao nghiêng trong ánh mắt khiến tôi thấy rất rõ nó xảy ra tuyệt vọng thế nào. Anh ngồi phịch xuống giường, ngượng ngùng, xa lạ.
“Là em đấy ư? anh suýt nữa không thể nhận ra, nếu không có đôi mắt ấy..”. “Anh không thích điều này sao? anh không muốn em là một người đàn bà?”. “Anh không có quyền thích hay không số phận của em. Em đã tìm được chính mình và anh vui vì điều đó. Nhưng anh đã mất em rồi”. Anh nhẹ nắm lấy bàn tay tôi, chiếc nhẫn vẫn trắng đến nao lòng. Anh chỉ bức tranh trên tường, hình như thời gian qua nó đã phai đi rất nhiều, hay lớp bụi trên tấm kính đã làm lu mờ những nét vẽ. “Em thấy không, dù nàng ta có biến hình hài thành cá, thì nàng vẫn là một vị thần tượng trưng cho tình yêu và sắc đẹp. Dù với hình hài nào em cũng vẫn là một người đàn bà tuyệt vời nhất mà anh được biết, được yêu. Giờ hãy sống cuộc sống của em mà không có anh. Hãy yêu một người đàn ông đích thực”. “Nhưng em yêu anh”. “Không đâu, giờ chỉ là quá khứ”
Khi ấy ngoài trời chợt đổ cơn mưa giông, anh mở cửa sổ để làn nước hắt hiu vài giọt qua tấm kính. Lần đầu tiên tôi ở bên anh mà dám đối diện với ánh sáng. Tự do của tình yêu là khi ta không bị thần Tình yêu ràng buộc bởi một mũi tên nữa. Có ai biết cái tự do trong tình yêu chính là một nỗi hoang mang, khi tâm hồn ta không còn nơi để nhớ, khi trái tim ta không còn rung lên hồi hộp. Thật kỳ lạ là tôi không muốn chạm vào anh như tôi mong muốn, như tôi từng tưởng tượng những phút giây cuồng say trong suốt tháng ngày qua.
Anh bước đi, tôi chạy với theo gọi tên anh lần cuối, rồi tháo chiếc nhẫn trên tay. “Anh có thể nhận lại chiếc nhẫn này không ?”. “Ừ, có lẽ em không nên đeo nó, không còn phù hợp nữa rồi”. Vòng tròn trắng in dấu trên da vì tôi đã đeo nó suốt những tháng dài, kể cả khi phẫu thuật cũng không rời. Rồi thì vết trắng ấy cũng sẽ mờ đi nhanh thôi, và tôi sẽ quen dần với sự trống trải trên những ngón tay.
Vào một ngày, vô tình tôi gặp anh đi trên đường, tay trong tay với một người đàn ông khác…
Tôi đã thay đổi cuộc đời mình để được tự do yêu một người đàn ông… và bây giờ tôi đã được tự do.
Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của Bảo Thoa
blogviet.com.vn
Đăng nhận xét