Chúc các bạn một ngày vui vẻ và hạnh phúc.

    Blog Radio 292: Hẹn một ngày ta sẽ tìm thấy nhau


    Blog Radio - Bạn có tin rằng cuộc sống tồn tại tháng 13 - tháng dành cho những người yêu nhau sẽ quay về với nhau chứ? Cùng nghe Blog Radio 292 Hẹn một ngày ta sẽ tìm thấy nhau...



    Lá thư trong tuần: Có những Cảm Xúc đến muộn…


    Người ta hay nói rằng con người thường không biết trân trọng những thứ mà họ đang có. Một trong những tính xấu của con người là ‘đứng núi này trông núi nọ’, là so sánh những thứ đang có với những thứ họ muốn có.

    Để rồi… đến khi mất đi thứ đó, họ mới nhận ra nó quan trọng đến thế nào…

    Có bao giờ bạn tự hỏi do đâu bạn cảm thấy như vậy?
    Phải chăng là do cảm xúc đến sau và thường trễ hơn thực tại cho nên khi có thì ta ko biết đến. Khi mất thì ta hối tiếc, chỉ có nỗi nhớ là mãi mãi?

    Tất cả những cảm xúc đó bắt đầu bằng 1 chữ ‘mất’. Nỗi đau buồn, hay nuối tiếc  là 1 cảm xúc tự nhiên chúng ta có khi đáp ứng trước 1 sự mất mát. Nhiều người ngay lập tức liên kết nỗi đau buồn với cái chết của những người chúng ta yêu, nhưng có nhiều kiểu mất mát có thể đẩy chúng ta vào nỗi đau buồn sâu sắc. Mất mát dường như có vô số trạng thái khác nhau:

    Mất 1 mối quan hệ, mất việc, mất nhà hoặc mất 1 đồ vật quý giá.

    Đánh mất cảm giác an toàn sau 1 sang chấn tâm lý.

    Mất chức năng cơ thể sau 1 tai nạn.

    Mất cảm giác an toàn hoặc sự tự tin.

    Mất tự do. Mất tài sản.


    Chúng ta có thể cảm thấy đau buồn khi đánh mất bất kì điều gì chúng ta yêu thương. Khi đã có thời gian gắn bó, tự khắc sẽ có những kỷ niệm và khi có kỷ niệm, nếu một ngày nào đó không còn hiện diện bên cạnh ta nữa, sự nuối tiếc sẽ đến…Rồi chắc chắn rằng sự nuối tiếc sẽ đưa bạn về quá khứ, về thời điểm bạn còn sở hữu thứ đó, nghĩ về lần đầu tiên bạn có nó, những lúc bạn vui hay buồn đều có nó bên cạnh… Cái gì mới bao giờ cũng thật tuyệt và cho ta cảm giác kích thích mới mẻ, nhưng dần về sau, khi đã quen với sự hiện diện của nó, bạn sẽ có những suy nghĩ như là nó vốn dĩ là của bạn rồi, quan tâm hay không cũng không còn quan trọng nữa…

    Rồi bạn dần lạnh nhạt. Thậm chí có lúc bạn nghĩ đến chuyện đổi nó lấy một thứ khác đẹp hơn, tốt hơn. Và để bây giờ bạn chợt nhận ra rằng những thứ phù phiếm tốt đẹp bên ngoài luôn có thể mua được, nhưng kỷ niệm và sự gắn bó thì không bao giờ. Tuy nhiên may mắn là nuối tiếc có thể dẫn bạn đến 1 sự thay đổi tích cực về bản thân. Bạn từ đó sẽ biết trân trọng những thứ xung quanh mình, vì bạn đã ý thức được là không có gì mãi mãi thuộc về mình hay mãi mãi hiện diện bên mình. Vậy từ bây giờ hãy học cách quý trọng tất cả mọi thứ mà bạn có. Bắt đầu từ chính bạn thân bạn.
    Có một câu nói “Nếu bạn muốn yêu thương ai đó, hãy yêu thương chính bản thân bạn trước đã”. Nếu bạn yêu và chấp nhận bản thân mình, thì bạn sẽ giàu tình yêu thương hơn, dễ chấp nhận người khác hơn.  Bởi lẽ mặc dù bạn mắc lỗi lầm, mặc dù có lúc bạn làm nhiều điều sai làm hại đến chính bản thân bạn và bạn tự thấy chán ghét chính mình…nhưng một khi bạn có thể tha thứ cho chính bản thân bạn, một khi bạn đã vượt qua được sự tự vấn lương tâm, thì tự khắc bạn sẽ có cái nhìn vị tha hơn trong cuộc sống, sẽ bao dung hơn với những người khác. Sẽ thấy được là con người thì ai cũng có thể mắc sai lầm và để tha thứ là một nghệ thuật không phải tự nhiên có được, mà phải học, phải trải nghiệm và chiêm nghiệm…

    Vậy vì bất kể lý do gì mà bạn đang rơi vào thứ cảm xúc như nuối tiếc, đau đớn tuyệt vọng thì hãy nghĩ đến sự tha thứ. Tha thứ cho chính bản thân bạn để cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Biết là khó nhưng hãy nhìn xung quanh, chắc chắn sẽ có ai đó hay thứ gì đó bên cạnh làm bạn cảm thấy nhẹ nhõm và yên bình hơn. Hãy tìm đến hay đơn giản là nghĩ đến những thứ làm bạn vui khi bạn cảm thấy buồn. Hãy đánh lừa cảm xúc của mình 1 lúc để được thanh thản.

    Hoặc giả sử tệ hơn là khi bạn hoàn toàn cô độc thì hãy để thời gian làm 1 người bạn vô hình, giúp bạn quên đi và tìm lại sự thanh thản vốn có của bản thân. Có thể sẽ lâu đấy nhưng hãy tin vào phép màu của thời gian bạn nhé…

    Cuốc sống này ngắn ngủi lắm, nên đừng để những nuối tiếc, phiền muộn của quá khứ làm bạn quên đi những niềm vui của thực tại...

    Hãy bắt đầu từ việc học tha thứ và trân trọng bản thân mình.

    Hãy tìm kiếm sự bình yên trong tâm hồn để không bị xao động khi có những sự thay đổi đột ngột.

    Hãy mạnh mẽ từ bên trong để không bị đánh gục bởi những thử thách của cuộc sống.

    Hãy biết là không có gì mất đi hoàn toàn, chỉ cần bạn còn nhớ về nó thì nó mãi mãi tồn tại trong tim bạn…

    Hãy nhớ rằng cái gì bắt đầu từ trái tim cũng đáng được trân trọng và nâng niu.

    Đừng gạt bỏ hay cố quên đi. Mà hãy mỉm cười vì nó sẽ đem đến sức mạnh tinh thần khi bạn nghĩ về nó.

    Hãy nghĩ đến những điều bình dị, nhỏ bé nhưng tuyệt đẹp mà cuộc sống đem lại, khi buồn bạn nhé!


        Gửi từ Wendy Nguyen <wendy_21592@>

    Truyện ngắn: Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn Đợi chờ tháng 13 xưa cũ - tác giả Diên Vỹ

    Dành tặng em, nhóc ngốc của tôi!^^

    Việt Quân

    Tôi đẩy nhẹ cánh cửa gỗ đã lâu ngày đóng kín…

    Vài mẩu nắng nhàn nhạt len lỏi theo kẽ hở vừa xuất hiện, nhanh chóng tràn vào căn phòng lạnh lẽo. Tôi xoay người, chậm chạp nhìn khắp lượt nơi đây…

    Một chút lạ lẫm, một chút thân thương, một chút chơi vơi hòa trộn vào nhau, lặng lẽ thấm dần lên từng tế bào nhỏ nhoi, khẽ khàng chạm đến những gì xa xăm nhất…Chạm vào tấm toile với bức tranh vẫn còn dang dở trên giá vẽ, tôi nghe tim mình vụn vỡ. Cứ như thể một chuỗi đứt gãy liên hoàn, cơn nhói nơi trái tim nhanh chóng lan tỏa khiến những ưu thương tưởng chừng như đã quên lãng lại bỗng chốc ùa về, vẹn nguyên như chưa hề phủ xanh cùng năm tháng…

    Tôi dường như có thể cảm nhận được hơi ấm em vẫn còn vương lại nơi đây. Tôi dường như có thể thấy bóng dáng lặng lẽ của em bên bệ cửa thấp, thẫn thờ nhìn cánh rừng thưa sau nhà trong những chiều hoàng hôn buông chậm. Tôi tưởng chừng như em vẫn đang ngồi kia, say sưa và bình yên trong thế giới của riêng mình, thế giới của những bức tranh và màu sắc…Trên chiếc bàn gỗ nhỏ nhắn nơi góc tường, tôi tìm thấy cuốn sổ đen em vẫn luôn mang theo bên mình. Màu giấy đã ngả vàng nhưng những nét chữ mềm mại ấy vẫn chưa hề nhạt phai…

    “Nhóc à! Em vẫn khỏe chứ?”….

     “ Chị ngốc thật, khi lúc này lại nhớ em nữa rồi. Những ngày cuối đông nơi Sa Pa lạnh thật! Ước chi, lúc này có em bên cạnh chị nhỉ?”

    “ Lạ thật! Chủ ý của chị không phải là vẽ em, vậy mà sao khi định thần lại, hình ảnh em cứ hiện lên rõ ràng thế này?”


    Đây không hẳn là nhật kí, mà có lẽ chỉ là những dòng em viết vội trong chơi vơi cảm xúc. Sóng mũi tôi bất giác cay xè khi đọc đến câu cuối cùng trong cuốn sổ ấy: “Nhóc à! Hình như chị yêu em thật rồi!”
    Tại sao lại như thế? Tại sao em lại đẩy tôi ra khỏi cuộc đời em, để rồi giờ đây chỉ còn mình tôi lạc bước trong hoang mang? Em vô tâm hay số phận đã quá nhẫn tâm?

    Tôi để mặc giọt nước mắt đang lặng lẽ trào khỏi khóe mi, chẳng buồn đưa tay gạt lấy. Đôi khi như thế có thể khiến nỗi đau trở nên nhẹ nhàng hơn…
    Vân Anh

    Tôi nhìn con người đã từng mạnh miệng tuyên bố rằng “Xem trộm nhật kí của người khác là tội chết” đang lần giở từng trang nhật kí của chính tôi. Cuối cùng, anh cũng đã đến được nơi này…

    Chờ đợi đôi khi khiến người ta mệt mỏi đến tận sâu thẳm tâm hồn, nhưng đó cũng chính là lý do duy nhất để niềm tin có điểm tựa mà tiếp tục hi vọng. Tôi đã đợi anh như lời hứa của năm ấy. Có khác chăng, giờ đây tôi chỉ có thể ngắm nhìn anh trong yên lặng.

    Ngập ngừng đưa tay đỡ lấy giọt nước mắt của anh, tôi bừng tỉnh khi giọt nước nóng bỏng ấy vội vàng xuyên qua tay rồi rơi xuống trang giấy để mở.

    Phải rồi, tôi và anh đã thuộc về hai thế giới thật sự rất xa nhau…

    Một linh hồn thì làm sao còn hơi ấm?

    Ngần ấy năm đã trôi qua, không quá dài nhưng chẳng ngắn cho những nhung nhớ. Tôi đã từng vẽ lên trong tâm trí mình rất nhiều hình ảnh cho ngày gặp lại, nhưng chưa bao giờ là cảnh tượng như hiện tại. Vậy mà, lúc này đây, đó lại là sự thật, trêu ngươi đến tàn nhẫn. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn cảm ơn số phận, khi cuối cùng cũng cho tôi được gặp anh…

    Lần tay theo từng đường nét góc cạnh trên khuôn mặt thân quen, tôi lặng yên nghe từng dòng cảm xúc trong mình ào ạt tuôn trào, tưởng chừng như có thể vỡ tung, nhấn chìm tất cả. Sự thất thần, chơi vơi đang hiện hữu nơi đáy mắt anh khiến lòng tôi quặn thắt.

    Kiễng chân lên, nhẹ nhàng vòng tay qua cổ anh, lần đầu tiên tôi cho phép mình được giữ chặt lấy anh, được bình yên tựa đầu lên bờ vai vững chãi ấy. Giá chi, thời gian có thể dừng lại mãi ở nơi này, nơi mà tôi có anh…

    -Em nhớ anh, thực sự rất nhớ anh! Hãy quên đi cái từ “chị” đáng ghét ấy đi nhé. Bởi giờ đây, em muốn tìm một nơi để mình tựa vào, chứ không phải là bờ vai để mọi người vay mượn nữa. – Tôi thì thầm, dẫu biết rằng anh chẳng thể nào nghe được. Nhưng dẫu sao, tôi cũng đã đứng trước anh, đã sà vào lòng anh và nói những lời từ tận đáy tim mình. Dẫu điều đó có muộn màng thế nào đi chăng nữa…


    Việt Quân
    Chưa bao giờ trong tôi, em là “chị” đúng nghĩa. Dáng người nhỏ nhắn, nụ cười trong veo, ánh mắt thi thoảng mơ màng…, tất cả những điều đó đều khiến khát khao chở che, bảo vệ em trong tôi trào dâng mạnh mẽ. Có lẽ, em chưa bao giờ biết được rằng, ngay từ khi em vô tình trở thành người mẫu trong những “shoot” ảnh ngẫu hứng của tôi, thì em cũng đã nhẹ nhàng bước vào tim tôi như thế.

    Tôi yêu em từ cái nhìn đầu tiên? Đến giờ phút này, tôi cũng chẳng rõ nữa. Nhưng, điều ấy có cần thiết nữa không? Tôi chỉ biết rằng “tôi” ngày ấy đã đi theo em, hết phố này sang phố khác, hết con đường này sang con đường khác. Em hứng khởi, nụ cười như mùa thu tỏa nắng khi tìm thấy một khung cảnh ưng ý cho chính mình. Nhưng rồi, ngay lập tức, khuôn mặt đáng yêu lại phụng phịu khi phát hiện ra điểm không hợp lí.

    Thế rồi, lại thu dọn hết mọi thứ…

    Thế rồi, lại tiếp tục vòng quanh khắp nơi…

    Một ngày dài, tôi đã lặng lẽ theo em như vậy. Hai cuộn phim trong máy ảnh tôi ngập tràn hình ảnh em. Tôi cười vu vơ, đó có gọi là ngớ ngẩn không nhỉ?

    Mà thôi, quên đi, lần đầu tiên trong hơn 20 năm trên cuộc đời này, tôi biết thế nào là yêu mà…

    Em cứ mải mê trong thế giới của riêng mình, bỏ quên mọi thứ xung quanh. Đôi tay bé nhỏ liên tục phác họa lên tấm toile những nét vẽ mềm mại, uyển chuyển.

    Lần thứ n tôi đưa máy ảnh lên, điều chỉnh cự ly…

    Một cơn gió bất ngờ vút qua, chiếc mũ phớt xinh xắn trên mái tóc em vụt bay về phía sau, vẽ một đường cong duyên dáng trên không trung trước khi đáp xuống bãi cỏ dưới chân tôi.

    Em xoay lại, đôi mắt thoáng vẻ lúng túng, bước chân nhỏ ngập ngừng, nửa muốn bước tới, nửa lại không. Tôi nén cười, nhẹ cầm lấy chiếc mũ rồi tiến về phía em – những bước chân làm nên định mệnh của chúng tôi…
    Vân Anh

    - Một… hai… ba…bốn… năm! – Tôi đưa từng ngón tay một lên, chầm chậm đếm trong sự ngạc nhiên đến tột độ của anh. Môi anh nhẹ mấp máy, tựa hồ như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, đôi mắt ánh lên nụ cười thích thú. – Đã năm giờ đồng hồ bạn đi theo tôi rồi đấy!

    Tôi thỏa mãn nhìn từng cung bậc cảm xúc đang biến đổi trên gương mặt anh.

    Ngạc nhiên… Ngỡ ngàng… rồi ngượng ngùng đưa tay lên gãi mái đầu cá tính, anh mỉm cười nhìn tôi – nụ cười ấm cả ngày gió lộng.

    -Thì ra là bạn biết? – Câu nói cụt lủn khiến tôi phì cười không kiêng nể. Có ai lại ngốc đến mức lại không biết có người đang theo mình những 5 tiếng đồng hồ kia chứ? Chỉ là, tôi muốn đùa anh một tí thôi…

    - Của bạn. – Anh đưa chiếc mũ về phía tôi như một sự chữa ngượng. Tuy nhiên, nụ cười trên môi vẫn rạng rỡ và “đốn tim” như thế.

    Tôi vẫn luôn tin vào mối lương duyên giữa người với người. Và dĩ nhiên, sự tình cờ giữa tôi và anh được xếp trong những mối lương duyên đẹp đẽ nhất.

    Giữa muôn vạn người trên thế gian này, chúng tôi đã tìm ra nhau, đã gặp nhau để rồi bước cạnh nhau… nhưng không thể là của nhau.


    Dẫu biết rằng cố chấp, nhưng tôi không muốn người đời chỉ trỏ, gọi tôi là “máy bay bà già” còn anh là “phi công trẻ”. Tôi vạch ra giới hạn cho chính trái tim mình, mặc dù hiểu được điều đó sẽ khiến anh tổn thương ghê gớm…

    Làm sao tôi có thể không nhận ra sự thất vọng đong đầy trong đôi mắt nâu ấy, làm sao tôi có thể không nhận ra sự gượng gạo trong nụ cười của anh mỗi khi tôi nói lời từ chối…

    Nhưng chúng tôi, làm sao có thể?

    Việt Quân

    -Em có thôi đi đi cái lí lẽ vớ vẩn ấy đi được không? Làm ơn, hãy nói đến tình cảm của hai chúng ta thôi, đừng lôi thêm vấn đề tuổi tác chết bầm ấy vào nữa.

    Đó có lẽ là lần duy nhất tôi lớn tiếng như thế với em. Nhưng nếu vậy có thể khiến mọi việc trở nên dễ dàng hơn thì tôi cũng cam tâm.

    Vậy mà, em vẫn cười, nụ cười heo hắt đến úa lòng. Chút nắng cuối ngày cũng theo nụ cười ấy mà tan biến, bóng chiều nhập nhoạng kéo đến. Ánh tà dương đổ lên bờ vai gầy của em thứ ánh sáng màu cam bàng bạc.

    Hiu hắt…

    -Phải gọi là chị chứ! – Đôi mắt em thoáng run rẩy khi nói ra những lời mà có lẽ, chính bản thân em cũng cảm thấy nực cười. – Đừng nói những điều vô nghĩa ấy nữa.

    -Vô nghĩa? Làm thế nào để chị có thể chấp nhận em, làm thế nào chị mới có thể đối diện với tình cảm của chính mình?

    -Chị cần một người đàn ông trưởng thành chứ không phải một cậu nhóc!

    Tôi nhìn em…

    Sững sờ…

    Tôi có thể thấy rõ ràng khuôn mặt “không-thể-nào-tin-nổi” của chính mình đang phản chiếu trong đôi mắt trong suốt ấy.

    Đau… đến tận tâm can…

    Tôi xoay đi, bước chân chẳng thể vững vàng…


    Tôi ngăn mình nhớ em, tôi ngăn mình không được nghĩ về em, tôi ngăn mình lục tìm bóng hình em trong tiềm thức. Tôi học cách để em bước đi, nhưng chỉ càng khiến cho những chơi vơi trong chính mình trở nên rõ nét.

    Tôi lại đến nơi lần đầu tiên gặp gỡ.

    Trời lất phất vài giọt mưa trái mùa. Mưa mênh mang đến lạ.

    Và rồi, tôi đã thấy… Em ngồi đấy, lặng lẽ như một phần của cơn mưa…
    Vân Anh

    Chúng tôi xa nhau với lời hứa một ngày sẽ trở lại. Hai con đường rẽ ngang có chủ đích.

    “Đợi em chị nhé! Hãy hứa rằng sẽ đợi em. Em sẽ trở về với tư cách là một người đàn ông trưởng thành như chị mong muốn”

    Trong cơn mưa xanh xao ngày ấy, anh nhìn tôi, câu hứa mông lung nhưng kiên định. Cụp xuống đôi mắt yêu đuối, tôi gửi câu trả lời vào màn mưa thênh thang…

    “Em sẽ đợi!”

    Năm tháng vô tình, lòng người hữu ý. Tôi gửi niềm nhớ anh qua những câu chúc giản đơn khi đêm buông lạnh. Anh không ngần ngại trao tôi những lời yêu thương ngọt ngào…

    Chúng tôi vẫn đi trên hai con đường song song…

    Chúng tôi vẫn chỉ bước bên cạnh đời nhau…

    Chúng tôi vẫn chưa phá vỡ đi bức tường băng vô hình ấy…

    Nhưng…

    Chúng tôi đã học cách nhìn về phía nhau…

    Chúng tôi đã học cách nắm lấy tay nhau để cảm nhận vẹn tròn hơi ấm…

    Tôi đã yêu.

    Không ngần ngại hay âu lo, không đắn đo hay nghĩ suy, tôi chọn cách bỏ qua tất cả để giữ lấy anh, để giữ lấy tình yêu tinh khôi và đẹp đẽ ấy.

    Như một cô gái lần đầu biết yêu, tôi mong chờ thời gian chóng trôi, để tôi có thể thấy anh, mặc dầu chúng tôi đang cách nhau nửa vòng trái đất. Tôi “save” lại tất cả những cuộc trò chuyện với anh như những bức thư tình vụng về nhưng thật đẹp.

    Chẳng biết tự bao giờ, với tôi, anh đã trở thành nguồn cảm hứng nghệ thuật bất tận. Những bức tranh về anh ngập tràn căn phòng vẽ. Dường như, vẽ về anh như một cách thức để tôi tự xoa dịu nỗi nhớ của chính mình…

    Việt Quân

    “Chị sẽ đến Sapa một tháng cho chuyến tình nguyện sắp tới. Chắc thời gian ấy không gặp được em rồi. Nhớ giữ gìn sức khỏe nhé! Chị sẽ dành cho em thật nhiều bất ngờ ngày em trở lại!”- Đó là lần cuối cùng tôi được nghe tiếng cười trong veo và an nhiên ấy…

    Bởi…chuyến đi ấy đã cướp mất em tôi. Núi rừng Sapa đã giữ lại mãi mãi hơi ấm người con gái tôi yêu.

    Một ngày tuyết rơi nhiều thật nhiều, họ tìm thấy em dưới chân ngọn núi cao. Đứa trẻ được em ôm chặt vào lòng vẫn sống, nhưng em thì…

    Chao đảo…

    Hoang mang một mảnh tình cô lẻ…
    .
    .
    .

    “ Gần đến tháng 13 rồi.

    Tháng 13? Ngốc ngếch thật!


    Không ngốc đâu. Tháng 13 là tháng dành cho những người yêu nhau sẽ quay về với nhau đấy.

    Tháng 13…”

    _ Vân Anh…! – Tôi nghe rõ tiếng thì thào yếu ớt của chính mình trong cơn chập chờn giữa hai bờ thực hư.

    Tôi choàng tỉnh, tay vẫn giữ chặt cuốn sổ mỏng manh ấy.

    Cái lạnh đêm khuya bao trùm khắp căn phòng bé nhỏ. Chiếc casset cũ lại đốt cháy tim tôi bằng những âm thanh rời rạc xưa cũ.

    “Look into my eyes, you will see
    What you mean to me
    Search your heart, search your soul
    And when you find me there you'll search no more”(*)

    Cơn đau tựa hồ như những con thú dữ ào tới, gặm nhắm rồi xé nát tất cả…

    Em ở đâu?

    Chẳng phải em đã hứa sẽ đợi tôi hay sao? Sao giờ đây em lại bỏ mặc tôi chênh vênh trong những cơn mơ day dứt chẳng thể nguôi. Tôi đã tin em, tin vào một ngày tươi đẹp ở tháng 13 ấy. Vậy mà giờ đây, những gì tôi có được chỉ là những mảnh vỡ kí ức về em, không hề trọn vẹn.

    -Vân Anh?... Em đang ở đây phải không?
    Vân Anh

    Phải! Em đang ở đây và bên cạnh anh. Rất gần…

    Tôi siết chặt lấy bờ vai đang run lên khe khẽ ấy…

    Đừng khóc…

    Tôi nhớ ai đó đã từng nói rằng: Nếu một chàng trai bật khóc vì một cô gái thì đó là cô gái mà anh ta yêu thương hơn chính bản thân mình.

    Quân, em xin lỗi…

    Có những điều một khi đã trôi đi thì chẳng thể nào lấy lại được. Chữ “duyên” luôn nối liền cùng chữ “phận” là thế.  Tôi bật cười trong nước mắt, đến cuối cùng chúng tôi vẫn không thể có được nhau.

    Hôn lên bờ mi thân thương, hôn lên đôi môi quen thuộc, chưa bao giờ tôi khao khát được hữu hình trước anh như bây giờ.

    “Ôm em, một lần nữa thôi, được không anh?”. Từng tế bào nhỏ nhoi trong cơ thể thay tôi gào thét nên điều không bao giờ có thể trở thành hiện thực ấy.

    Bên ngoài cửa sổ, một vài vạt nắng đầu tiên đã nhuộm cho nền trời màu hi vọng. Hơi sương nhàn nhạt tản dần đi, nhường chỗ cho những vụn nắng bé nhỏ từ từ rơi xuống, nhún nhảy trên ô cửa nhuốm màu năm tháng…

    Đã đến lúc tôi phải đi. Đã đến lúc tôi nên trở về với nơi thuộc về chính mình…

    Siết chặt lấy tay anh lần sau cuối, tôi bước vào luồng sáng hư ảo…

    Một bước nữa thôi, tôi sẽ thực sự xa anh mãi mãi...

    -Vân Anh… - Giọng Quân bất chợt trở nên thảng thốt

    Tôi khựng người, anh biết tôi đang ở đây sao?

    -Một ngày nào đó… chúng ta sẽ lại có nhau, phải không em?

    Tôi mỉm cười nhìn anh. Thanh thản.

    Mặt trời cuối cùng cũng phá tan màn sương dày đặc, kiêu hãnh nhô lên, chiếu sáng một khoảng rộng lớn, mênh mông của đất trời…

    Phải, một ngày nào đó, chúng ta sẽ quay về bên nhau. Em tin là thế…

    Hẹn gặp anh ở ngày mai xưa cũ…
    Hẹn gặp em ở nỗi nhớ thênh thang…
    Hẹn một ngày ta lại tìm thấy nhau…

    Khi ấy…tháng mười ba sẽ quay về…


    (*) Trích từ bài hát “Everything I do, I do it for you”


        Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của Diên Vỹ

    blogviet.com.vn


    Radio liên quan:

    Ý kiến bạn đọc [0]:

    Đăng nhận xét

Thông báo

Đóng

Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn nhấn vào đây để cùng chia sẻ bài viết với chúng tôi

To Top