Chúc các bạn một ngày vui vẻ và hạnh phúc.

    Blog Radio 300: Chín mươi ngày cho mãi mãi (phần 2)


    Bạn thân mến!

    Vậy là Blog Radio đã ở bên bạn 300 tuần với thật nhiều kỷ niệm, bạn đã cùng Blog Radio mỗi tuần hòa mình vào không gian âm nhạc, cảm xúc gần gũi yêu thương qua những dòng viết xuất phát từ trái tim của những tác giả/thính giả gửi tới chương trình: từ những tâm sự sâu thẳm mỗi người, những chia sẻ cảm nhận cuộc sống đầy yêu thương, những rung động tình cảm gia đình thiêng liêng, những câu chuyện tình yêu sâu sắc và cảm động… Nhóm thực hiện Blog Radio, Chit Xinh và Gà Quay chân thành cảm ơn bạn đã luôn dành thời gian cùng lắng nghe những giai điệu yêu thương cuộc sống cùng Blog Radio mỗi tuần. Blog Radio rất mong tiếp tục nhận được sự quan tâm yêu mến của bạn, không chỉ dừng lại ở lắng nghe Blog Radio mỗi tuần, gửi các bài viết chia sẻ với Blog Radio, những góp ý của bạn để Blog Radio ngày càng phát triển, mà đó là tình bạn gắn bó dài lâu với Blog Radio. Không chỉ dừng lại là kênh phát thanh mỗi tuần, Blog Radio muốn thực sự là người bạn có thể chia sẻ cảm xúc mỗi khi bạn cần.


    Và hôm nay Blog Radio mời bạn tiếp tục nghe phần tiếp theo của truyện ngắn 90 ngày cho mãi mãi – truyện ngắn nối dài Blog Radio 299 - 300 như một món quà nhiều xúc cảm với cái kết hết sức bất ngờ và thú vị để đánh dấu số Blog Radio 300!

    Tuần trước câu chuyện của chúng ta đang dừng lại ở hành trình dang dở của cô gái 23 tuổi người Việt tại đất nước hoa anh đào ở vị trí thư ký cho tổng giám đốc trẻ.

    Dù chưa bao giờ gặp nhau nhưng Kyoshi – giám đốc trẻ dường như biết mọi thứ về An Nhiên – nhân vật nữ của chúng ta.

    Chuyến đi công tác riêng của họ bắt đầu với những tình tiết bất ngờ, không kém phần lãng mạng và nhiều cảm xúc…

    Mời bạn cùng Blog Radio lắng nghe phần tiếp theo của 90 ngày cho mãi mãi, cùng cô gái An Nhiên khám phá hành trình tìm lại tình yêu đánh mất của mình!


     Chín mươi ngày cho mãi mãi (phần 2)

    Ấn tượng đầu tiên của tôi về Kyoto đó là đi đâu cũng thấy cây hoa anh đào, tôi mơ màng tưởng tượng ra mình đang đứng trên những con đường cổ kính ít xe cộ qua lại tràn ngập một sắc hồng xinh xắn của những đám mây anh đào vào tháng Tư, nhất định tôi sẽ quay lại đây. Theo kế hoạch, tôi được cùng Mr.Vietnamese đến thăm Kiyomizu, một trong những quần thể chùa nổi tiếng nhất Nhật Bản. Quần thể chùa trải rộng trước mắt tôi với bao nhiêu là những ngôi đền nhỏ nằm lẫn trong tán cây anh đào cao vút, tên chùa được lấy từ tên của con thác chảy dọc theo sườn đồi phía sau quần thể chùa. Trong tiếng Nhật, “Kiyo mizu” có nghĩa là dòng nước trong lành, tinh khiết, cũng chính vì vậy mà tôi thấy người ta cứ xếp hàng dài để được uống chút nước trong trẻo đó, tôi rất muốn uống thử xem nó có thật sự mang đến may mắn gì cho mình không, nhưng hôm nay thật sự không được rồi, Mr.Vietnamese đang đi phía sau và vẻ mặt thì không có gì là có thiện chí muốn cùng tôi xếp hàng cả. Tôi hì hục leo lên phía chùa gần sát với lưng núi, cả rừng cây Momiji khẳng khiu trụi lá đang sừng sững ngay phần núi trước mặt, tôi như muốn hét toáng lên khi nghĩ đến việc sẽ được tự mình nhặt những chiếc lá Momiji đỏ tươi rơi rớt trên sân chùa, hay việc tận mắt nhìn ngắm quả đồi trước mắt nhuộm màu đỏ tươi của sắc lá Momiji vào tháng Chín. Đến đây vào tháng Tư, du khách sẽ được tản bộ đắm mình trong cái lãng đãng của cả một rừng hoa anh đào, hòa lẫn cùng tiếng nước chảy róc rách của những mạch nước nhỏ quanh chùa, một trái nghiệm chắc chắn sẽ rất “Nhật Bản”. Tôi thầm tiếc rẻ vì mình đang thực sự đứng đây, trước cái khung cảnh quá ngoạn mục này, nhưng không có cả Momiji lẫn Sakura. Tôi buồn hiu đỏ mắt tìm những chiếc lá Momiji hiếm hoi cuối mùa còn sót lại vấn vương nơi gót chân người qua kẻ lại để mang về cùng với sự tiếc nuối. Quay người lại phía sau tìm Mr.Vietnamese, tôi thấy anh đang mải mê loay hoay với chiếc lá Momiji cuối mùa trên tay cùng chiếc Canon của mình.

    Anh ta cũng có lúc yêu cái đẹp và dịu dàng đến thế ư, tôi mỉa mai nghĩ. Loanh quanh trong chùa, đến chỗ nào tôi cũng bắt gặp những quầy bán bùa, nào là bùa cầu sức khỏe, đường học hành, chuyện tình duyên blah blah đủ kiểu, thấy vậy tôi cũng chọn cho mình một chiếc bùa cầu mong chuyện tình cảm được như ý, bản thân cũng chả hiểu sao mình lại chọn mua nó. Con đường dẫn từ cổng chùa ra bãi đỗ xe của khách du lịch trông giống y như một khu phố cổ của Nhật ngày xưa, dọc theo con đường dài, hẹp và dốc, người ta bày bán đủ các loại bánh truyền thống của Nhật, những loại đồ chơi đã có từ lâu, các loại đồ lưu niệm bắt mắt không thể nào cưỡng lại được. Khắp đường còn có những cô gái trẻ mặc Kimono, trang điểm trông rất sắc sảo và kiều diễm, xúng xính cùng nhau lên chùa, giống kiểu hình ảnh phụ nữ Việt Nam mặc áo dài đi chùa ngày Tết. Mọi việc diễn ra xung quanh làm tôi phấn khích tột độ, quang cảnh quá đẹp đẽ, con người quá đáng yêu và hoài cổ, tôi tự nhủ không biết có thật là mình đang được ở Nhật Bản không nữa.
    Chúng tôi phải quay về khách sạn sớm để chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay. Sau khi khoác lên mình bộ váy đã lâu lắm chưa có dịp mặc, tôi trang điểm nhẹ để nhìn mình có vẻ tươi tắn hồng hào hơn, tôi đến thẳng bữa tiệc như đã hẹn với Kiyoshi. Tôi đã đọc ở đâu đó rằng: “Nếu muốn trở thành tâm điểm của bữa tiệc, hãy bước vào bữa tiệc, dừng lại khoảng 10 giây, lướt mắt quanh xem có ai quen biết với mình không, ngay lập tức bạn sẽ được mọi người chú ý, và một người đàn ông lịch thiệp sẽ không bao giờ để bạn đứng đó quá 10 giây.” Bữa tiệc hôm nay, tôi cũng áp dụng “quy tắc vàng” đó, nhưng không phải để gây sự chú ý, mà là tôi thật sự vẫn chưa biết mình sẽ nhập cuộc vào bữa tiệc như thế nào. Chưa đầy 10 giây, Kiyoshi tiến đến gần tôi, đưa bàn tay ra cho tôi nắm lấy, tôi thấy mọi con mắt đang đổ dồn về mình, tôi đưa tay ra nắm lấy tay anh ta đầy ngại ngùng và lúng túng. Trời ạ, rốt cuộc tôi đang làm cái quái gì thế này, anh ta cứ như đang là người tháp tùng của tôi, không, không, anh ta là CEO, là sếp bự của nhà ngươi, thôi ngay cái trò hoán đổi vị trí này đi, thâm tâm tôi nhảy dựng lên.

    -Anh ơi, có lẽ em đi song song cùng anh như lúc này không được phải phép cho lắm. Tôi lí nhí, toan rụt cánh tay đang khoác vào tay anh.

    -Chỉ cần tôi thấy hợp lý là được. Cô không muốn bị bỏ lại lẻ loi trong bữa tiệc đấy chứ. Anh vừa nói vừa siết chặt hơn vòng tay của mình như thể lần này thì cô đừng hòng thoát khỏi tay tôi.

    Sau một hồi cố gắng niềm nở hết sức với những vị khách đến chào Kiyoshi, cuối cùng tôi và anh cũng trốn vào được một góc khuất của bữa tiệc, anh lấy cho tôi món bánh Mousse đào, còn anh thì vài chiếc cookies hạnh nhân cùng ly vang đỏ.

    -Sao anh biết em thích Mousse đào mà lấy vậy ạ?

    -Tôi nghĩ con gái thích món đấy. Anh kênh kiệu.

    -Nhưng không phải con gái nào cũng thích. Tôi phản bác.

    -Nhưng chắc chắn cô thích. Anh gằn giọng.

     Không hiểu sao tôi lại run sợ trước cái ngữ điệu đó, im lặng ăn hết phần bánh của mình. Anh ta cứ như đi guốc trong bụng tôi, mà tôi thì lại hoàn toàn không biết gì về anh ta, điều đó thật khó chịu.

    -Tên Việt Nam của anh là gì vậy ạ? Tôi đánh liều hỏi, có lẽ chút rượu vang lúc mới vào tiệc đang phát huy tác dụng.

    -Nam Khang. Võ Nam Khang.

    -Cái tên đó có ý nghĩa gì không?

    -Bố mẹ tôi không nói gì về điều đó.

    -Tôi ậm ừ tiếp lời, còn tên tôi, An Nhiên, có nghĩa là ….

    -…. Có nghĩa là bình yên có sẵn, sinh ra mặc nhiên đã vậy.


    Tôi sửng sốt trước từng từ thốt ra từ miệng anh ta, cứ như là đọc được suy nghĩ của tôi vậy. Bố mẹ khi trước đã từng bảo với tôi rằng họ đặt tên như vậy, là mong muốn tôi sống một đời bình yên không lo nghĩ, ấy vậy mà vẫn không thể nào làm thuyên giảm được cái tính đa đoan trong tôi.

    Trước ánh nhìn đầy ngạc nhiên của tôi, anh ta chỉ cười nửa miệng, đưa ly lên nhấp một ngụm vang, xuyên qua chiếc ly pha lê to, tôi thấy đôi mắt nâu đó đang nhìn mình những tia nhìn đầy ẩn ý.

    -Về thôi, hôm nay thế là đủ rồi.

    Anh ta đặt cốc xuống, nhẹ nhàng kéo tôi lẩn ra khỏi bữa tiệc. Có lẽ anh ta không thích những bữa tiệc như thế này cho lắm, còn tôi, tối hôm nay, giữa một biển người xa lạ trong bữa tiệc hào nhoáng, tôi thấy có chút gì hạnh phúc nhen nhóm khi anh khoát tay tôi trong suốt bữa tiệc, một cảm giác an toàn và an nhiên.Quả là một ngày dài, tôi thay bộ đầm dự tiệc ra, khoác lên mình bộ đồ ngủ mùa đông ấm áp cùng chiếc áo khoác nhẹ, tôi cất bước đi dạo quanh khu resort mình đang ở, dù men rượu có làm tôi chếnh choáng, nhưng bây giờ vẫn còn quá sớm để đi ngủ. Tôi lững thững đi dọc theo con đường lát sỏi với những hàng hoa anh thảo đủ màu được soi rọi dưới ánh đèn sáng trưng khắp lối đi. Tôi đặc biệt thích hoa anh thảo, những cánh hoa mỏng manh nhưng tươi rói khoe sắc khắp mọi nơi, lúc ở Việt Nam, tôi cũng có trồng vài chậu, nhưng chúng không tràn đầy sức sống như ở đây. Không khí ban đêm có chút mùi ẩm ướt, mùi hoa lá càng thêm thanh mát, tôi mỉm cười với chính mình, ngay lúc này, tôi chỉ muốn dành hết những điều tuyệt vời này cho riêng mình mà thôi. Thấp thoáng cách đó vài mét cũng có người đang tiến lại, chắc người ta cũng muốn thả lòng mình vào đêm giống tôi. Ôi, là Kiyoshi!

    -Cô vẫn chưa ngủ à?

    -Dạ chưa ạ, em chưa thấy buồn ngủ.

    -Mai chúng ta về lại Osaka, buổi sáng, sau khi ăn sáng xong. Anh thông báo.

    -Dạ vâng, em sẽ thu xếp trả phòng khách sạn nhanh để đi sớm ạ. Tôi máy móc trả lời.

    -Kyoto đẹp chứ? Anh ta gợi chuyện khi chúng tôi tiến dần ra phía ngoài trời có chiếc xích đu trắng.

    -Dạ rất tuyệt vời ạ, cứ như đang ở trong mơ. Tôi thốt lên đầy phấn khích, An Nhiên, ngươi quên mất nỗi giận dữ với anh ta rồi ư, thâm tâm tôi hét lớn.

    -Ngồi đi. Anh ta nói như ra lệnh, chỉ tay bảo tôi ngồi xuống chiếc xích đu, chiếc xích đu khá rộng, đủ cho cả hai người chúng tôi.


    Tôi im lặng, đu đưa chân, lâu lắm rồi tôi chưa ngồi lại xích đu, nhớ lại lúc học cấp 1, tôi thích nhất trò này vì cảm giác được người khác đánh đu cho mình bay lên cao thật thích thú biết mấy, tựa như được gắn thêm đôi cánh, bay thật cao lên không trung.

    Tôi im lặng với những suy nghĩ của riêng mình, Kiyoshi thảnh thơi ngước nhìn bầu trời đêm thăm thẳm, tôi biết, trong lòng anh ta đang chứa đầy những nghĩ suy.
    Trời đột nhiên đổ mưa, cơn mưa ập đến bất ngờ làm chúng tôi mãi mới tìm được một chỗ có mái che để trú mưa trong resort rộng lớn đa phần được những tán cây to che bóng mát vào ban ngày này. Tôi run lên vì lạnh, một phần vì lúc nãy mặc áo khoác mỏng, một phần do cơn mưa cộng với không khí ngày càng lạnh. Chúng tôi không thể quay về phòng ngay được vì đã đi khá xa, phải đợi mưa ngớt mới có thể chạy nhanh về. Tôi vừa run lập cập vừa đưa tay ra hứng mưa, một thói quen từ lâu của tôi. Bỗng từ phía sau, Kiyoshi cởi áo khoác ngoài và choàng lên vai tôi, giữ thật chặt. Tôi lắc vai tỏ vẻ từ chối.

    -Anh cũng lạnh mà, lại còn mưa nữa, em không cần đâu ạ.

    -Tôi quen rồi, vả lại tôi không muốn sáng mai phải đưa thư kí nhập viện đâu. Giọng anh đều đều nhưng đầy uy quyền, ánh mắt cứng rắn đã xua tan ý nghĩ từ chối trong đầu. Tôi lại bị anh ta khuất phục một lần nữa.

    -Em thích mưa? Tiếng anh ta phả một làn hơi ấm sau gáy tôi.

    -Sao anh biết?

    -Và thích cả mùa đông?

    Tôi lặp lại câu hỏi, hoang mang cực độ.

    -Vì trước đây tôi đã từng yêu một người giống hệt em, cũng có thể là chính em!


    Câu nói như một tia chớp lóe lên ngay trước mắt tôi, dữ dội và khó tin. Anh ta đang đùa giỡn tôi sao, nhưng vẻ mặt đó không mang chút gì bông đùa, lại còn có nét gì đó buồn bã đau đớn.

    -Không thể nào là thế được, tôi nói một cách chân thành, có thể anh nhầm em với ai đó, em không hề biết anh cho đến khi em đặt chân đến INC. Tôi lấy hết bình tĩnh để dằn từng từ một cách rõ ràng rành mạch nhưng cũng không quá gay gắt, tự nhiên tôi không muốn thấy vẻ mặt khó xử của anh khi tôi nói lời phủ nhận.

    -Nhưng em giống hệt cô ấy, ngoại hình, tính cách, sở thích, mọi thứ về em. Anh rít lên.

    -Cũng có thể có những người giống hệt nhau tồn tại trên thế giới này kia mà.

    -Bố em là giảng viên Đại học, mẹ em là giáo viên Cấp 3 đúng không? Ngoài ra em còn có một anh trai và một chị gái.

    -Anh đã điều tra tôi đấy à. Tôi hét lớn lên giữa đêm vắng lặng, dường như đang mất dần bình tĩnh.

    -Thật sự em không nhớ tôi là ai ư? Em chưa hề gặp tôi ư? Hay em đang đóng kịch quá xuất sắc? Anh chộp lấy bờ vai tôi lay mạnh như kẻ mất trí. Từ khi biết anh ta đến giờ, tôi hoàn toàn chưa bao giờ thấy anh ta mất kiểm soát đến như vậy.

    -Có phải em có một chiếc hộp giấy màu hồng, dưới đáy hộp có ghi hàng chữ: “Hãy luôn mỉm cười và nhớ rằng luôn có ai đó bên cạnh mình!”? Đôi mắt anh long lanh những giọt nước mắt trong như pha lê.


    Tại sao đến cả điều bí mật của riêng tôi mà anh ta cũng biết, tôi thật sự hoảng hốt, rốt cuộc anh ta biết về tôi nhiều bao nhiêu, rõ bao nhiêu? Hàng loạt câu hỏi cứ nhảy nhót loạn xạ trong đầu. Đúng là tôi có một chiếc hộp như thế, nó có từ bao giờ tôi cũng không biết. Chỉ biết là sau vụ tai nạn, tôi trở về nhà, dọn dẹp lại mọi thứ trong phòng, cũng như bắt đầu lại cho mình một cuộc sống mới, tôi vô tình tìm thấy một hộp quà được giấu kĩ trong tủ quần áo. Tôi không hỏi bố mẹ, vì biết rằng nếu đã giấu kĩ như vậy, chắc chắn là điều trước đây tôi không muốn cho gia đình biết, tôi cũng có hỏi Quỳnh Thy – cô bạn thân nhất của mình về chiếc hộp, câu trả lời cũng chỉ là một cái lắc đầu không biết. Chỉ là một chiếc hộp rỗng, nhưng tôi không bao giờ có đủ dũng cảm để vất nó, mỗi khi buồn, tôi mang chiếc hộp ra, mân mê dòng chữ viết tay dưới đáy hộp, mỉm cười buồn bã, không biết sao, mỗi lần nhìn thấy nó, tim tôi đau thắt. Tôi giận bản thân mình vì mãi vẫn chưa tìm được chút kí ức gì về nó. Nghĩ đến đó, tôi lờ mờ thấy mọi vật xung quanh chao đảo, và tôi cảm nhận được hơi ấm từ một vòng tay rắn chắc nào đó….

     Quá khứ 6 năm trước…

    6 năm về trước, khi bạn bè cắm đầu cắm cổ ôn thi Đại học, cô gái tên An Nhiên đang nằm trên giường bệnh sau một tai nạn xe cộ, chấn thương phần mềm không nhiều, nhưng vì quá shock và sợ hãi nên một vài phần kí ức trong tôi vẫn chưa được hồi phục. Tôi vẫn nhớ bố mẹ, nhớ tất cả mọi người, những cô bạn thân, đáng tiếc thay một số người bạn không thân thiết lắm, tôi mất gần hết những mảng kí ức về họ, dần dần trong 6 năm nay, đôi chỗ kí ức quay trở lại, tôi cũng nhớ ra đôi người, bạn bè và gia đình cũng dần yên tâm vì thấy tôi đang có tiến triển tốt. Chỉ có điều, sâu bên trong mình, tôi luôn cảm thấy khó chịu vì có điều gì đó luôn lờ mờ quanh quẩn trong đầu, nhưng dù cho cố gắng thế nào, nó vẫn chỉ là một màu trắng mờ đục trên bảng màu kí ức của tôi. Phải chăng đó là điều trước khi bị tai nạn, tôi muốn quên đi mãi mãi. Chính vì vậy, tôi luôn không cảm thấy an toàn về bản thân, cứ mãi kiếm tìm chút kí ức khó chịu ấy, vì nó luôn làm tôi day dứt. Cho dù hỏi đến đứa bạn thân nào, chúng cũng đều bảo khoảng thời gian trước lúc mất trí nhớ, tôi chẳng gặp phải biến cố gì, hay là họ giấu tôi, càng giấu tôi càng muốn tìm ra nó, chắc hẳn nó phải có liên gì đó đến người con trai thường xuất hiện trong giấc mơ của tôi…
    Sáng hôm sau tôi thức dậy lúc 8h, ngoài trời cũng có nắng vàng nhảy nhót, hôm nay có lẽ trời ấm hơn mọi hôm, mùa xuân đang đến gần rồi thì phải. Cơ thể tôi rệu rã, đầu đau như búa bổ, có lẽ cơn mưa đêm qua và những gì thốt ra từ miệng Mr.Vietnamese đã đánh gục tôi như thế. Hình như trên trán tôi có một chiếc khăn chườm mát, nó vẫn còn hơi âm ẩm, vậy là có ai đó mới đắp khăn chăm sóc cho tôi ư? Và tối qua lúc ngã gục trên sàn đá hoa lạnh lẽo, có phải Kiyoshi đã đưa tôi về phòng? Mọi việc bây giờ cứ rối hết cả lên, tôi chả muốn gì cả, chỉ muốn ngủ vùi một giấc thật sâu để quên đi tất cả những gì đã xảy ra đêm qua. Thoáng liếc lên bàn, tôi thấy có cốc nước để sẵn cạnh mấy viên thuốc nhỏ, phía dưới có mảnh giấy viết vội: “Tôi phải về Osaka sớm có việc gấp, em ở lại nghỉ ngơi rồi về sau. Tôi đã báo văn phòng ở đây để chuẩn bị xe cho em rồi. Nhớ uống thuốc tôi để trên bàn. Nam Khang!”

    Khỉ thật, vậy rốt cuộc nhiệm vụ của tôi trong chuyến đi này là gì, tôi là thư kí hay anh ta là thư kí vậy, tôi thấy hoàn cảnh của mình thật ngớ ngẩn.Tôi cầm mảnh giấy trên tay, mắt nhòa đi vì thứ nước nóng hổi, anh ta lo lắng cho tôi, ân cần đến như vậy, là do tôi giống hệt cô gái đó hay sao?

    Phút chốc tôi thấy mình yếu lòng kinh khủng, tôi đang đau ốm rã rời ở xứ người, tinh thần lại lắm mối hỗn độn, tôi thật sự không ngăn được mình ôm gối khóc lóc nỉ non như một đứa trẻ.
    Về đến Osaka, tôi lao ngay đến công ty với hi vọng tìm được Kiyoshi ở đó, tôi muốn nói chuyện với anh ta, tôi muốn hỏi rõ tất cả mọi chuyện, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, tôi vẫn chưa hoàn toàn nắm bắt được tất cả mọi chuyện trong cơn mưa đêm qua.

    -Kiyoshi đã bay về chi nhánh ở Việt Nam 1 tiếng trước rồi em ạ, lần này anh ấy dự định về thăm nhà luôn, nên có thể sẽ ở lại hơi lâu. Anh ấy bảo không cần chị, nên chị ở lại đây giải quyết công việc anh ấy chỉ đạo từ Việt Nam.

    Tôi chưng hửng khi nghe Elena thông báo, ông trời cứ như đang đùa giỡn với tôi, anh ta thoáng đó, rồi lại thoáng đi trong khi tôi đang rất cần hỏi rõ mọi chuyện. Nếu một tháng sau anh ta mới quay trở lại Nhật, thì lúc đó tôi đã không còn ở lại đây nữa rồi, tôi chỉ còn 20 ngày nữa mà thôi. Tôi xin Elena nghỉ ốm vài ngày, Kiyoshi không có ở đây, công việc cũng không còn nhiều, vả lại trông thấy tôi xác xơ thảm hại sau chuyến đi, cô ấy đồng ý ngay lập tức.

    Tôi dành hẳn một ngày để nằm vùi ở nhà, giúp mẹ vài việc lặt vặt, loanh quanh với bố trong sân vườn, cũng chả còn mấy thời gian ở bên nhau, tôi muốn giành cho họ sự quan tâm mà bấy lâu nay bị gạt sang một bên bởi những bộn bề công việc.

    Hôm sau, Osaka không có nắng, bầu trời phủ đầy những đám mây bàng bạc đầy ủ ê, hiếm hoi lắm mới bắt gặp một tia nắng xuyên khẽ qua những đám mây xốp kia, vậy mà tôi quyết định ra ngoài đi đâu đó, cứ nằm mãi trong nhà cũng không phải một ý hay, đơn giản là vào một ngày không đẹp trời, tôi muốn hẹn hò cùng với nỗi cô đơn của chính mình. Điểm đến đầu tiên của tôi là “Hep five ferris wheel” – vòng đu quay màu đỏ khổng lồ ở Osaka, trông giống như London Eyes mà tôi vẫn thường ao ước được nhìn thấy. Tôi chọn một cabin cho riêng mình, bắt đầu vòng đu quay chậm rãi có góc nhìn 360 độ. Từ trên cao, tôi có thể phóng mắt ra đến cả một vùng Osaka rộng lớn, tôi bỏ lại những tòa cao ốc chọc trời dưới chân mình, cả những đường xe lửa chằng chịt tỏa đi đến những nơi xa hơn của Osaka. Người người dưới kia, họ hối hả, bận rộn, còn tôi, tôi chọn cho mình một không gian chật hẹp và yên tĩnh trong chiếc hộp màu đỏ này, vòng tay ôm lấy chính những tâm sự quẩn quanh. Tôi hà hơi lên khung cửa kính, vẽ một dấu chấm hỏi to tướng, dấu chấm hỏi về quá khứ của tôi, về hiện tại ngồn ngang mà tôi đang sống, và cả tương lai mờ mịt không biết sẽ ra sao nếu chính quá khứ của mình mà tôi cũng không nắm được. Trước khi bị tai nạn, rốt cuộc tôi có mối quan hệ nào sâu sắc với ai không, chiếc hộp bí mật đến từ đâu, và Nam Khang có thật là một ai đó trong cái quá khứ mờ nhòe của tôi?
    Đang tự ôm lấy mối tuyệt vọng của mình, tôi thấy mình như rơi vào khoảng không, đáng sợ và run rẩy, cảm giác giống hệt như nỗi sợ hãi tột độ trong vụ tai nạn 6 năm trước. Cabin đã đứng yên trở lại, có lẽ là một trục trặc kĩ thuật gì đó, tôi thảng thốt nghĩ. Chợt trước mắt tôi, ánh lên nền khung kính cabin, là một thước film trắng đen quay chậm, ngắt quãng và chập chờn... Hình ảnh một chàng trai trẻ nắm vội tay tôi đầy rụt rè và bẽn lẽn giữa lúc chở tôi trên phố đông người, cảnh tôi và người đó chuyện trò trong tiệm café sách, hay cả quán trà sữa thân quen, rồi cả hình ảnh anh trao cho tôi chiếc hộp màu hồng dưới ánh đèn lung linh và tiếng nhạc rộn rã của đêm Giáng sinh nào xưa cũ. Và người con trai đó là Kiyoshi, hay là Nam Khang, một Nam Khang khi còn trẻ với gương mặt ngại ngùng sóng bước cùng tôi.
    Bất giác tôi chả biết phải làm gì, trong tôi dâng lên một thứ cảm xúc không thể gọi tên, tôi hoang mang, tôi khó thở, tựa như có gì đó hút hết thứ không khí ít ỏi trong cabin chật hẹp này. Đầu tôi lơ lửng với những hình ảnh quá khứ vừa vụt qua, những hình ảnh rất thực, tôi thậm chí như cảm giác được dòng điện chạy xuyên từ tay mình đến con tim đang đập rất nhanh khi lần đầu tiên Nam Khang nắm tay tôi. Con tim tôi lúc này chỉ chực vỡ tung ra với những mảng kí ức đau lòng này. Tôi thầm cảm ơn vì mình đang ngồi đây, trên cabin cách mặt đất vài trăm mét này, không ai biết tôi đang khóc, khóc rất to, khóc như thét lớn vào những đám kí ức vỡ vụn kia đã làm tôi đau lòng kia. Nhưng không hiểu sao cảm giác lúc này rất dễ chịu, những giọt nước mắt kia như hoan hỉ hơn trong cái suy nghĩ rằng tôi vừa mới tìm lại được tông màu bị mất trong bảng màu kí ức của mình, sẽ không còn gam màu trắng toát lạnh lẽo kia xuất hiện trong mỗi giấc mơ của tôi nữa, thay vào đó là màu nâu trầm ấm hiện hữu trong đôi mắt của Nam Khang. Những hình ảnh của Nam Khang lướt qua tâm trí làm tôi đột nhiên nhớ anh da diết, nỗi nhớ ập đến choáng hết lấy đầu óc tôi, nhiều như của 6 năm nay đều dồn hết vào khoảnh khắc này. Ngay lúc này, tôi chỉ muốn chạy ào đến bên anh, một chàng sinh viên Nam Khang tươi trẻ luôn âm thầm đi bên cạnh cô nữ sinh cấp 3 là tôi, hay một CEO lạnh lùng trầm mặc mang cái tên Kiyoshi Vo rất lạ, ai cũng được, dù là Nam Khang hay Kiyoshi, tôi biết mình đang bị hút chặt về phía người con trai đó, dù có cố gắng đến mấy cũng không thể thoát ra.

    ***

    Sau cuộc điện thoại cách xa hàng vạn km với Quỳnh Thy, cuối cùng cô cũng chịu cho tôi biết về những kí ức thuộc về mình. Tôi quen Nam Khang năm lớp 11, cuộc đời anh song song với tôi cho đến một ngày tôi quyết định nói lời chia tay. Tất cả cũng chỉ vì một lời thề của cô bé cấp 2 mang tên An Nhiên đầy ngây ngô khờ dại. Tôi đã từng thề rằng sau này nếu tôi và bạn thân cùng yêu một chàng trai, tôi sẽ nhường anh ấy lại cho bạn, không vì một người con trai mà tranh giành, mà mất đi tình cảm chị em. Tôi thực hiện lời thề đó khi phát hiện Khiết Du, cô bạn thân cấp 2 ngày càng lạnh nhạt với tình bạn bao năm trời vun đắp của chúng tôi. Tôi thấy được sự khó chịu của Khiết Du những lần tôi và Nam Khang hẹn hò. Tôi đã biến mất khỏi cuộc đời anh sau khi để lại cho anh những lý do không thể ngốc xít hơn. Vài tháng sau đó tôi bị tai nạn, có lẽ bố mẹ đã cố tình không giúp tôi nối lại liên lạc với những mối quan hệ cũ, ngoài những người bạn thân mà gia đình tôi biết mặt. Sau tai nạn, tôi thi Đại học một năm sau đó, đó là lý do tại sao tôi Tốt nghiệp vào năm 23 tuổi. Cũng vào thời điểm đó, Nam Khang tốt nghiệp Đại học và sang nước ngoài học Thạc sỹ, nhưng Quỳnh Thy cũng không biết chính xác là anh ấy đi đâu. Có lẽ anh ấy hận tôi rất nhiều, tôi thì mặc nhiên sống những năm tháng thảnh thơi với những đoạn kí ức lắp ghép không có sự tồn tại của anh ấy, sống một cách vô tư và thanh thản. Cô bạn thân từ năm cấp 2 cũng ngoảnh mặt với tình bạn của chúng tôi mặc cho sự hy sinh ngu ngốc của tôi dành cho cô ấy. Chả ai biết được điều đó cả, ai cũng nghĩ tôi hời hợt với tình cảm dành cho Nam Khang, nhưng tôi hình như không muốn giải thích, kể lể với bất kì ai ngoài Quỳnh Thy, và hình như tôi cũng không có cả cơ hội để làm việc đó.

    Tôi như không muốn thở nữa trước những bí mật mà Quỳnh Thy kể, tim tôi như bị chính quá khứ phũ phàng bóp nghẹt. Như những gì tôi nhớ được, mình là một cô gái 23 tuổi, thất bại sau một cuộc tình chóng vánh vào cuối năm nhất Đại học, cuộc sống tình cảm còn lại chả có gì đáng bàn. Vài ngày trở lại đây, tôi lại sống với một cô gái 17 tuổi đầy biến động, những chuỗi sự việc liên tiếp xảy ra, có nụ cười, có nước mắt, có sợ hãi lẫn bình an.

    Mở nắp vali để lấy chiếc hộp bí mật màu hồng, tôi nâng niu nó, lướt nhẹ ngón tay lên dòng chữ đẹp đẽ chỉn chu dưới đáy hộp mà lòng quặn đau, đích thị đây là chữ viết của Kiyoshi, sao bao ngày qua mà tôi không nhận ra nét chữ trong đống giấy tờ ngồn ngộn của Kiyoshi quen thuộc đến nhường nào. Tôi cũng không hiểu sao khi xếp hành lý mang sang đây, tôi lại bỏ thêm chiếc hộp này vào, giống như một thói quen, nó đã ở cạnh tôi bao năm nay, hay giống như định mệnh đang mở một cánh cửa khác cho số phận của tôi. Chỉ là số phận đang đùa giỡn tôi quá rồi thì phải, khi tôi vừa bàng hoàng nhận ra rốt cuộc mình là ai, thì lúc đó anh đã quay trở về lại nơi tôi xuất phát. Chả nhẽ chừng đó ngày, chừng đó tháng, chừng đó năm chưa đủ cho những sai lầm dại khở của tôi sao? Nhưng nếu giờ tôi đuổi theo Nam Khang như cô gái trong giấc mơ của tôi vẫn hay làm, liệu có kết quả gì không, liệu anh có còn yêu tôi như ngày xưa không?
    Anh vẫn còn nhớ ý nghĩa của cái tên An Nhiên, nhớ những gì cô gái bé nhỏ khi xưa thích ăn, và bởi vì anh vẫn còn nhớ, nên mới đem lòng giận tôi, mới yêu cầu Elena giao thật nhiều công việc cho tôi. Chắc anh muốn hả hê khi thấy tôi gục ngã trên đống công việc mà anh giao, nhưng khi đó lại chìa tay ra lặng lẽ chăm sóc tôi giống như đứa con gái yếu ớt khi xưa cần được anh bảo vệ. Thì ra 6 năm qua tôi vẫn chưa hề quên anh, hình ảnh mình cố gắng đuổi theo để níu đôi tay kia lại vẫn đều đều đi vào giấc mơ của tôi một cách khó hiểu. Thì ra tôi vẫn chưa bao giờ hết tình cảm với mối tình đầu của mình, có lẽ khoảng thời gian gần 1800 ngày kia là để tôi khẳng định cuộc đời tôi gắn với anh chặt đến nhường nào. Vụ tai nạn của những năm về trước cứ như một trận mưa rào trong quãng đời hanh hao trước đó của tôi, mà làm sao một trận mưa rào có thể tẩy sạch mọi hình bóng và ký ức được chứ? Những ký ức về Nam Khang, về những năm tháng hoa niên của tôi suốt một thời gian dài chỉ như một nỗi day dứt ám ảnh, bình thường chìm khuất đi, chỉ khi bỗng nhiên một hôm trời giở chứng, sẽ lại ngoi ngóp trồi lên, cứa vào lòng nhức nhối.

    Bây giờ tôi chỉ muốn được an nhiên như chính cái tên bố mẹ đặt cho mình, tôi muốn là một người nắm chặt lấy được quá khứ cũng như hiện tại của mình để vun đắp nên một tương lai mà tôi muốn sống hết mình. Tương lai là gì chứ, chẳng phải là những thứ được vun đắp từ những khoảnh khắc hiện tại đó sao? Tôi phải hết mình với hiện tại, tôi muốn mình thật tỉnh táo, không còn như một người mộng du ngơ ngác cứ đi và đi trong những miền hoang hoải mà tôi đang sống. Tôi biết tôi cần một liều thuốc để lôi mình ra khỏi những mộng mị.

    Tôi cố gắng hoàn thành mọi công việc ở công ty ổn thỏa trước thời hạn, đổi vé máy bay, trao những chiếc ôm nồng ấm đầy lòng biết ơn với bố mẹ nuôi. Giờ tôi đang lao nhanh trên chiếc cầu dẫn ra sân bay Quốc tế Kansai, tôi gặp lại nó giữa biển khơi sau 90 ngày đầy biến cố trên đất Nhật Bản. Osaka lùi dần lại phía sau với nào là “Osaka eyes” đỏ rực của tôi, những con mòng biển nhảy những vũ điệu đáng yêu chào mừng tôi như ngày mới đến, tạm biệt cả những tòa cao ốc của những ngày Osaka mưa xám xịt, tạm biệt cô bạn Elena đáng yêu và nhiệt tình, cả Kyoto cổ kính quyến rũ với giấc mơ Sakura và Momiji. Mục đích lần này của tôi là phải ngắm cho được hoa anh đào nở rộ từng cung đường lớn cho đến những lối nhỏ trước cổng nhà bố mẹ nuôi. Nhưng chắc tôi phải lỡ hẹn với Osaka vào mùa Sakura này rồi, vì tôi có hẹn với một người.

    Yên vị trên máy bay, tôi thư thái nhìn những đám mây xốp nhẹ trôi lềnh bềnh phía dưới, thì ra từ trước giờ tôi vẫn không quên được mối tình đầu của mình, tôi vẫn khắc khoải hình bóng người con trai lần đầu tiên bước vào cuộc đời tôi, nắm lấy tay tôi, ân cần và dịu dàng đến thế nào. Tôi cũng biết mình cần anh đến bao nhiêu, những đêm cuối cùng ở Nhật, tôi nhiều lần viết e-mail thật dài cho anh, nhưng sau đó lại không bấm gửi, tôi phân vân không biết có nên nói với anh rằng tôi đã nhớ lại mọi thứ thuộc về anh, thuộc về chúng tôi. Nhưng cuối cùng, tôi đã chờ đến được lúc sẽ tự chạy về đến bên anh, chính miệng nói ra những lời nhiều day dứt ấy.

    Chín mươi ngày ở Nhật chỉ là một khúc ngắn ngủi trên dòng sông cuộc đời tôi, nhưng là một khúc sông có nhiều ngã rẽ, nếu tôi rẽ đúng hướng, thì sẽ đi được đến tận cuối hạ nguồn và hòa vào biển lớn bao la. Chín mươi ngày cho mãi mãi…

     Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn 90 ngày cho mãi mãi... của tác giả Tăng Hà Vân

    blogviet.com.vn


    Radio liên quan:

    Ý kiến bạn đọc [0]:

    Đăng nhận xét

Thông báo

Đóng

Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn nhấn vào đây để cùng chia sẻ bài viết với chúng tôi

To Top