Chúc các bạn một ngày vui vẻ và hạnh phúc.

    Cho em một con đường




    XY: Em yêu anh hay yêu tiền của anh?

    XX: Tất nhiên là em yêu anh.

    XY: Vậy nếu anh không có tiền, em có yêu anh không?

    XX: ...

    Im lặng. 1 giây. 2 giây. 3 giây. Không. Em đã im lặng cả một đời...

    Hắn khinh!

    Đàn bà, suy cho cùng, lên giường với đàn ông vì hai cái cớ: Tình và tiền. Mà tình, suy cho cùng cũng chỉ vì một cái cớ. Là tiền!

    Em cũng như bao ả đàn bà khác, qua tay hắn, lên giường với hắn cùng lời yêu ngọt nhạt nơi đầu môi. Cho đến khi hắn hết tiền, hắn cạn sạch tiền trong túi, thì quay ngoắt đi.

    Em nói: Đàn bà mưu cầu hạnh phúc. Với đàn bà, họ cần một người đàn ông làm chỗ dựa, cần một người đàn ông xây nên mái nhà để họ gom và góp lửa xây nên tổ ấm. Ngày ấy, hắn ngây thơ tin. Tin và cuồng tín vào cái gọi là tình yêu. Hắn yêu em như con chiên yêu Chúa. Nghĩa là, không mảy may có ý nghĩ xúc phạm, không mảy may có ý định dối lừa hay từ bỏ. Hắn yêu và quấn chặt tình yêu vào cuộc đời trai trẻ của hắn.

    Còn em - người con gái hắn yêu say đắm, yêu như ngây dại - không mảy may thương xót mà đá hắn văng ra khỏi cái vòng tròn xung quanh cuộc sống của em. Chỉ vì một cái cớ: Hắn nghèo!

    ----

    "Bé Na ơi, đi chơi đi!"

    "Anh Bim à, đợi em chút!"

    "Sao vậy Na? Na không được đi hả?"

    "Má em không có cho em đi đâu. Má nói anh Bim lại dắt Na đi chăn trâu, ra ruộng nắng lắm. Má kêu Na ở nhà."

    "Dzậy... Na... có muốn đi với anh Bim không?"

    "Có. Na thích đi với anh Bim lắm! Na thích ra đó coi trâu nhà anh Bim ăn cỏ, coi diều của mấy bạn, còn được anh Bim hái bông lau cho nữa..."

    "Ừa. Dzậy... thì đi đi..."

    Cậu bé dắt cô bé bỏ chạy sau cánh cổng sắt màu trắng to lớn uy nghi. Cô bé cười vang, tiếng cười tan trong bóng nắng. Đôi mắt tròn của cậu bé mê say.

    "Na ơi, sau này anh Bim lớn, Na cũng lớn, Na có chơi với anh Bim nữa hông?"

    "Có chớ! Bé Na lúc nào cũng thích chơi với anh Bim hết. Hì. Sau này, bé Na làm cô dâu nghen, anh Bim làm chú rể nghen. Na thấy, cô dâu chú rể đẹp lắm luôn. Anh Bim nghen!"

    "Ừa. Nhưng mà... nhà anh Bim nghèo lắm! Má Na không gả Na cho anh Bim đâu."

    Cậu bé xịu mặt xuống, những ngón tay ngắn ngủn mập mạp xoay tròn ngọn cỏ lau, đôi chân trần giẫm giẫm lên những nhánh cỏ dại.

    "Hông. Na với anh Bim là cô dâu chú rể mà, má Na sao lại không cho được. Mà, nếu má không cho, Na cũng sẽ theo anh Bim. Thiệt đó!"

    Cô bé nheo mắt trước những tia nắng chói chang, bàn tay vỗ vào nhau thích thú. Chiếc váy trắng trên người cô bé đã lấm những vệt bùn. 

    Mùi bùn... mùi cỏ gấu... mùi mồ hôi mặn mòi...

    "Chừa chưa... Hư nè... ai kêu con không nghe lời má, hả Na..."

    "Má... con đau lắm... má ơi... ba ơi... con đau..."

    "Từ mai... má cấm con chơi với thằng Bim, nghe chưa..."

    "Hông muốn đâu... con chơi với anh Bim cơ... Na thích chơi với anh Bim cơ..."

    "Na, không được hư..."

    Cậu bé trèo lên cây ổi phía sau nhà, nhòm vào ô cửa kính của ngôi biệt thự phía trước mặt. Cô bé đang khóc nức nở, người mẹ cầm cây chổi lông gà quật liên tiếp vào mông cô bé. Cậu bé nắm chặt tay thành nắm đấm, môi mím vào nhau, cảm giác đau hơn chính mình bị đánh.

    "Na ơi, cho anh Bim xin lỗi, nghen! Tại anh Bim... là tại anh Bim hết..."

    ----

    Cậu bé chăn trâu vì một cô bé mà vươn lên giữa bao khó khăn, trở ngại.

    Cậu bé chăn trâu vì trận đòn mà cô bé ấy phải chịu mà nắm chặt tay thề sẽ đem lại hạnh phúc cho cô bé đó.

    Cậu bé chăn trâu vì bị khinh là nghèo mà bất chấp tất cả để xóa nhòa đi chữ Nghèo. 

    Cậu bé ấy, giờ đây đã lớn. Cậu bé ấy, giờ đây đã trưởng thành. Cậu bé ấy, giờ đây đã không còn nghèo. Cũng vì thế, cậu bé ấy, chẳng còn hèn...

    "Na. Anh Bim nè!"

    "Anh Bim?"

    "Ủa. Không nhận ra anh nữa hả? Ai thì có thể không nhận ra, chứ Na mà quên... là anh Bim buồn lắm!"

    "Anh Bim thiệt ha."

    Em mở tròn mắt, tay vân vê lọn tóc bím buộc lệch. Sau một hồi ngẩn ngơ, em chạy ùa đến bên hắn, quàng tay qua cổ rồi òa lên vui sướng.

    "Anh... đúng là anh rồi. Là anh Bim của Na đó!"

    Cô bé ngày xưa giờ đây cũng trở thành thiếu nữ. Em duyên dáng và e ấp bên tà áo dài trắng của cô nữ sinh phổ thông. Em suýt nữa đã quên đi cậu bé chăn trâu ngày nào. Bởi, hắn xuất hiện trước mặt em đâu có lấm lem bùn đất, đâu có mồ hôi nhễ nhại, đâu có ánh mắt đượm buồn của một thưở xa xăm...

    "Anh Bim oai dữ nghen, xe ô tô nè, áo vest nè, giày đánh xi bóng ơi là bóng nè..."

    "Ừa. Về gặp lại Na mà, không oai cũng phải oai chứ!"

    "Nhưng, anh về thăm Na thiệt hả?"

    "Em không tin?"

    "Em tin"

    Em mỉm cười, để tay mình gọn trong bàn tay hắn như cách em để tình yêu thời tuổi thơ sáng trong lớn dần theo năm tháng cùng với nỗi niềm chờ mong hắn trở về. Ngày hắn đi, em khóc vì sợ hãi. Em sợ hắn sẽ không về với miền quê nghèo sông nước. Em sợ hắn bị cô bé nào đó dễ thương hơn em giữ hắn lại chẳng cho hắn về với em nữa. Nhưng rồi, em vẫn cứ nuôi dưỡng niềm tin của mình, để đến khi gặp lại hắn, con tim em bừng nở những búp hoa xinh, tỏa hương cùng tình yêu đôi lứa...

    ----

    "Em à, công ty anh đang gặp chút vấn đề trục trặc về tài tính. Thế nên, thời gian này anh không thể lo cho em chu đáo được như trước. Đừng buồn anh nghen!"

    "Không sao đâu anh. Anh gắng lên nha. Em lúc nào cũng bên cạnh ủng hộ anh hết. Bim của Na ạ!"

    Em hôn lên ngực hắn, vòng tay ôm lấy bờ vai hắn rồi gục đầu lên bắp tay hắn mà an nhiên chìm vào giấc ngủ. Hắn còn trằn trọc giữa đêm khuya, nhìn em ngủ say và nét môi tươi như một đứa trẻ khiến hắn thấy bình tâm trở lại. Rốt cuộc thì những gì mà hắn cố sống cố chết để đánh đổi cũng chỉ là những giây phút hạnh phúc như thế này. Có em bên cạnh, có tình yêu của em song hành. Với hắn, thế là quá đủ. Nhưng đời, đời lạ. Hắn cười mỉa mai.

    "Chó! Khốn nạn."

    Thấy em hơi cựa mình, mày nhíu lại như vừa trải qua những phút chênh chao của giấc mơ chưa tròn. Hắn giật mình, ôm ấp lấy em.

    "Nếu anh là thằng Bim của ngày xưa nghèo và hèn, liệu em có ở bên cạnh anh không?"

    Câu hỏi hắn bỏ ngỏ, lời yêu thương vẫn còn dang dở trên môi. Chỉ có nụ hôn mặn đắng nước mắt, chỉ có hai con người hòa vào làm một. Hắn đem yêu thương phủ lấp lên em. Vội vàng. Hấp tấp. Như sợ hãi. Hoang mang. 

    "Anh Long, nguy rồi. Cớm điều tra đến công ty tổng rồi. Sao bây giờ hả anh?"

    "Chết tiệt! Để đó, anh qua chỗ mày luôn bây giờ."

    Hai giờ đêm, chuông điện thoại làm hắn tỉnh bừng giấc ngủ. Giọng đàn em gấp rút kéo hắn ra khỏi nhà vào lúc nửa đêm. Hắn thu xếp hành lý, còn lại em. Hắn bất giác giật mình.

    "Ngủ ngoan, em yêu. Anh sẽ lại về. Đợi anh. Nhất định phải đợi anh về!"

    ----

    Cô mở mắt ra nhìn dáng hình vừa khuất. Anh đi với chiếc valise cùng một lời hứa nhất định quay về. Cô đã khóc ướt gối. Nấc thầm khi anh hôn lên trán tạm biệt cô. Có nhất thiết phải lăn lộn mưu sinh để kiếm tìm hạnh phúc hay không? Phải chăng tuổi thơ đã đè lên anh những chiếc bóng quá nặng nề? Cô thấy tim mình đông cứng lại, đến nhịp đập cũng trở nên khó khăn hơn bao giờ hết.

    Anh à, anh phải thức tỉnh thôi...

    Đã đến lúc anh thức tỉnh và bắt đầu lại cuộc sống của mình.

    Nếu, em là nguyên nhân để anh lầm đường lạc lối. Vậy, xin hãy để em một lần giúp anh xóa đi những dấu chân đi lạc. Cho dù... bằng cách nào đi chăng nữa...


    "Em ơi, anh về rồi! Em có trong đó không?"

    "Anh về rồi đấy à? Vừa hay... kịp lúc..."

    "Em định đi đâu?"

    "Em phải rời xa anh rồi. Chúng mình, dừng lại nhé!"

    "Tại sao? Tại sao lại như thế? Chẳng phải em chờ anh về sao?"

    "Xin anh đừng cố chấp nữa, được không? Tình cảm trong em dành cho anh đã không còn. Chi bằng, giải thoát cho nhau. Em sẽ không trở thành gánh nặng của anh, anh cũng không là người cản bước đi tìm hạnh phúc riêng của em..."

    "Em..."

    "Chào anh!"

    "Em yêu anh hay yêu tiền của anh?"

    "..."

    " Nếu anh không có tiền, em có yêu anh không?"

    "..."

    "Ngày xưa, em đã không trả lời. Anh nghĩ rằng đó là vì em không tin tưởng vào một thằng đàn ông không có định hướng tương lai. Nhưng không, anh đã lầm. Cuối cùng thì, em sẽ chỉ yêu và đến với thằng đàn ông có tiền. Phải. Chỉ những thằng đàn ông giàu sang mới có mua được hạnh phúc..."

    "Anh im đi!"

    Cô tát vào bên má phải anh một cái mạnh. Những dấu tay lằn lên đỏ ửng. Mắt anh cũng vằn những sọc đỏ, căm hờn và tức tối. Cô thấy mình như quỵ ngã, nhưng cô vẫn kịp chạy đi trước khi bật khóc trước mặt anh. 

    Con đường mà cô đã chọn, duy chỉ mình cô biết. Cô sẽ bước trên con đường đó để được nhìn thấy anh. Hạnh phúc không nhất thiết là tồn tại bên cạnh, đôi khi, hạnh phúc giản đơn là ngóng trông theo con đường người ấy sẽ đi qua. Cô đã chọn cho mình vị trí người cổ vũ, cho dù anh không nhìn thấy hay không chấp nhận, cô vẫn mãi mãi là người gọi tên anh bằng yêu thương đến cháy lòng... chỉ để... trong anh còn một niềm tin bừng sáng...


    Radio liên quan:

    Ý kiến bạn đọc [0]:

    Đăng nhận xét

Thông báo

Đóng

Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn nhấn vào đây để cùng chia sẻ bài viết với chúng tôi

To Top